Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 573 :

Ngày đăng: 04:03 30/04/20


“Ta nhớ rõ, cô bé đặc biệt như cô thật sự không thể quên được.” Ca Liên Cảnh dịu dàng mỉm cười, cúi đầu nhẹ ho hai tiếng, vài sợi tóc lơ thơ rủ xuống gò má hắn, làm lộ ra đường cong nhu hoà trên khuôn mặt hắn, hắn mặc một thân quân phục thẳng đường may cứng cáp, lưng thẳng nhìn rất cương trực, bên hông đeo một thanh trường kiếm tuỳ thời có thể ra khỏi vỏ, hắn khẽ ho khan một tiếng, người bên cạnh mới đưa viên thuốc tới, hắn nhẹ nhàng khoát tay, tay lại đưa ra trước ngực ước lượng nói:



“Lúc trước, cô chỉ cao tầm này.”



Hắn vẫn còn nhớ rõ, cho dù về sau nguyên chủ bởi vì có kỳ ngộ mà màu mắt đã thay đổi, quả nhiên hắn không nói đùa, trái lại thật sự nhớ rõ nguyên chủ, nhưng bây giờ hắn rõ ràng là hung thủ giết người, rồi lại làm ra bộ quen biết, Bách hợp tuy không phải nguyên chủ, nhưng trong lòng lại rất phẫn nộ, sắc mặt cô trầm xuống:



“Ngươi còn nhớ rõ ta, thì ngươi nên biết, hôm nay ta tìm ngươi là vì cái gì.”



Ca Liên Cảnh đang tươi cười sau đó cười ha hả: “Hiện tại cô cũng có thủ hạ, cô cũng có người đi theo, từng cùng thú nhân giao thủ, có chiến tranh tất nhiên sẽ có hi sinh.”



Đến giờ phút này, hiển nhiên Ca Liên Cảnh không có một chút hối hận nào, ánh mắt Bách Hợp lạnh lùng, không muốn cùng hắn nói nhiều lời:



“Hi sinh!Đây chính là những người luôn tin tưởng và trung thành với ngươi.” Hai người quan điểm bất đồng, nên không thể hiểu nhau được, nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng: “Ta mặc kệ ngươi nói có chiến tranh tất có hi sinh, nhưng là ta muốn giết ngươi.”



“Khẩu khí thật lớn.” Ca Liên Cảnh không có mở miệng, một người đàn ông ở phía sau hắn có thân hình cao lớn tuấn mỹ nhưng lại cười lạnh ra tiếng. Trên người đàn ông tuấn mỹ này tản ra khí thế Kiếm Tông bệ nghễ thiên hạ, Bách Hợp hiện tại còn chưa có đạt tới Kiếm Tông nên bị bức lui về phía sau vài bước.



“Hừ.” Thiên Phong Nhất Lang chứng kiến tình cảnh như vậy, không khỏi hừ một tiếng, người thanh nhiên trẻ tuổi lập tức dừng hành động, liếc mắt nhìn Thiên Phong Nhất Lang, trong lúc đó hét lên với Nguyệt Thượng Chiêu:



“Nguyệt Thượng Chiêu, còn không nhanh cút lại đây, phá phách một thời gian dài như vậy. Có lẽ đã đủ rồi!”



Bách Hợp không có nghĩ đến người thanh niên này biết Nguyệt Thượng Chiêu, cô có chút ngẩn ngơ, gần đây Nguyệt Thượng Chiêu giả làm ra bộ dáng thâm trầm nhưng lúc này lại lộ ra bộ dáng mỉm cười đứng dậy: “Anh trai.”



“Em biết rõ hoàn cảnh hiện nay của gia tộc, lại đi theo người ngoài ẩu tả, đợi sau khi trở về xem cha mẹ như thế nào giáo huấn em. Đứng qua một bên đi, đừng làm vướng chân vướng tay.” Thanh niên không kiến nhẫn dùng ngón tay chỉ qua một bên, lúc Bách Hợp nghe Nguyệt Thượng Chiêu gọi “Anh trai”, trong lòng cũng đã suy đoán Nguyệt Thượng Chiêu có khả năng không thể ở lại giúp mình rồi, tuy trong lòng có chút tiếc nuối, dù sao cũng ở chung một khoảng thời gian dài như vậy. Nhiệm vụ đi đến như thế này cũng đều nhờ những người bạn này đồng cam cộng khổ giúp đỡ mình, trong lòng Bách Hợp cũng hiểu. Ai ngờ trong lúc cô đang trầm mặc, Nguyệt Thượng Chiêu lại vượt qua Bách Hợp ngoài dự liệu của mọi người lắc đầu:



“Anh trai, thực xin lỗi, Anh có suy nghĩ của anh, trong lòng em đồng dạng cũng có con đường của em, em có bạn bè, em nguyện ý cùng bạn bè của em thực hiện lý tưởng của em để cho cái thế giới này biến thành một cái thế giới hoàn toàn mới.”



“Không chịu tỉnh ngộ!” Thanh niên tuấn mỹ nghe nói như vậy, lập tức giận dữ, Bách Hợp chỉ thấy trên tay hắn tốc độ nhanh đè trường kiếm. Mắt thường còn không có nhìn ra động tác của hắn, bên tai Nguyệt Thượng  Chiêu cũng đã truyền ra mấy tiếng kêu đau đớn, rốt cuộc Bách Hợp được chứng kiến khác biệt cảnh giới Kiếm Sư và Tông Sư.



Cái kia vẻ mặt ảm đạm, cùng vẻ bề ngoài văn nhã và yêu thích nghệ thuật để đánh lừa người khác, kỳ thật là một người nhát như chuột như Nguyệt Thượng Chiêu lúc này bên khoé miệng máu không ngừng tuôn ra, kính mắt cũng lệch sang một bên, cả người nằm trên mặt đất hơi thở mong manh. Mỗi lần có đánh nhau thì hắn đều là người chạy trốn, vậy mà lần này hiếm thấy hắn ta anh dũng như vậy, hắn bởi vì chính mình mà rơi vào kết cục như vậy, trong tâm Bách Hợp tự dưng trầm xuống, không chút nghĩ ngợi liền thò tay tới bên hông, chỗ đó vẫn còn mấy chai thuốc mà lúc trước xuống núi ông lão thần bí kia đã đưa cho nàng, Bách Hợp không biết lai lịch nhưng kiếm thuật của ông rất cao cường, mà lúc trước cùng từng cho nguyên chủ ăn đan dược hiệu lực kinh người, mấy viên thuốc cứ thế mà đem thực lực lúc trước từ kiếm sĩ nâng lên tiểu Kiếm sư, chứng tỏ đan dược của ông lão đó vẫn rất hữu dụng.



Những năm gần đây Bách Hợp cũng quên mất sự tồn tại của những đan dược này, cũng chưa từng dùng qua đan dược trong đó, thứ nhất bởi vì cô không có bị thương, nên cũng không cần dùng những đan dược này, thứ hai gần như nguyên chủ đem theo những bình nhỏ này bên người là để tượng niệm, Bách Hợp lúc này móc ra cái chai, không chút nghĩ ngợi liền mở ra, đổ ra hai viên đan dược màu xanh nhạt óng ảnh, nhét vào trong miệng Nguyệt Thượng Chiêu.




Lý Duyên Tỳ nhẹ gật đầu, Bách Hợp tư liệu hiện lên đi ra:



Giới tính: Nữ ( có thể biến đổi tính)



Tính danh: Bách Hợp



Tuổi: 2 1



Trí lực: 84 (max 100 điểm)



Dung mạo: 90 (max 100điểm)



Thể lực: 77 (max 100điểm)



Vũ lực: 58 (max 100 điểm)



Tinh thần: 82 (max 100điểm)



Danh vọng: 48( 100 max điểm)



Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực cổ thuật, Tinh Thần Luyện Thể Thuật



Năng khiếu: Nấu ăn cao cấp, diễn kỹ cao cấp, thuật Ngũ hành bát quái ( hơi có đọc lướt qua)



Mị lực: 68 (max 100 điểm)



Ấn ký: Khí tức Chân Long hoàng tộc



Nhiệm vụ lúc này thật là vượt quá dự liệu của Bách Hợp, vậy mà ngoại giá trị trừ võ lực tăng thêm hai điểm, danh vọng và mị lực lại đều gia tăng đáng kể, chắc trong nhiệm vụ lần này khi tiểu đội lính đánh thuê thành lập nên Thần Điện, khiến cô có được một đám người tín nhiệm đi theo, Thiên Phong Nhất Lang bọn họ không chỉ là giúp cô hoàn thành nhiệm vụ, khiến hiện tại cô nhận được rất nhiều chỗ tốt, Bách Hợp lại nhớ tới khuôn mặt tươi cười của những người kia, thở dài, rồi bỏ những khuôn mặt đó vào trong hồi ức của mình.