Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 579 : Nữ phụ Phỉ Thúy dị năng (6)
Ngày đăng: 04:03 30/04/20
“Hừ!” Lúc này, Đỗ Hạ Minh đầy một bụng lửa giận, thấy Bách Hợp không thèm để ý tới mình mà đi mất, chỉ tiếc cảnh sát giao thông nói xong lại để cho cô đi trước, lúc thấy Bách Hợp cứ vậy lái xe rời khỏi, thái độ hung hăng càn quấy như trước lại khiến sắc mặt Đỗ Hạ Minh khó coi hơn.
Sáng, Bách Hợp vốn thức dậy sớm, kết quả lại đụng phải một việc ngáng đường như vậy, khi đến công ty đã hơi muộn, hôm qua mới vừa xin nghỉ mà hôm nay lại đến muộn, rất nhiều người trong công ty ngoài miệng tuy không nói nhưng trong lòng vẫn có chút tức giận không hề nhẹ. Bách Hợp đánh tạp trở lại phòng làm việc của mình, chuông điện thoại di động vang lên, cô còn chưa tiếp, trong lòng là một trận hốt hoảng, cái loại cảm giác nghiện ngập quen thuộc này lại chạy lên não. Bách Hợp không chịu nổi ngáp chảy nước mắt, gập người lại không dậy nổi dựa vào cái bàn. Điện thoại là Kiều Bắc gọi tới, thấy Bách Hợp không nghe, anh vừa nhắn tin tới, hỏi Bách Hợp chuyện xảy ra buổi sáng hôm đó. Sau khi vất vả cứng rắn chống lại cảm giác kia, Bách Hợp mới gửi một tin nhắn ngắn gọn cho anh.
Kiều Bắc nhanh chóng nhắn tin lại, nhưng nghĩ tới tâm nguyện quyết định không liên lụy anh của nguyên chủ, Bách Hợp không mở tin nhắn này ra. Trước tiên, việc quan trọng nhất mà cô muốn là cai nghiện, trước mắt xem ra Tinh thần Luyện Thể Thuật đối với cường thân kiện thể có tác dụng nhất định, nhưng không biết Bộ Quân Hoàn cho nguyên chủ tiêm vào thuốc gì, dù Đồng Bách Hợp lần đầu tiêm vào, lúc này cũng có triệu chứng nghiện.
Mấy ngày nay Bách Hợp cũng không vội vàng hoàn thành nhiệm vụ như trước, trừ mỗi ngày đi làm theo lẽ thường ra, phần lớn thời gian nghỉ ngơi cô đều đặt trên phương diện tu luyện Tinh thần Luyện Thể Thuật. Tận đến hai tháng sau, trong cơ thể cô bắt đầu tồn tại linh khí, hóa thành từng chút nội lực chạy trong cơ thể, độc tố còn sót lại trong người từ từ bị nội lực ép ra ngoài, mà cảm giác cơn nghiện phát tác cũng từ một ngày nhiều lần đến gần đây đã hơn một tuần cũng chưa từng xuất hiện thêm lần nào nữa. Sau hai lần mấy con côn trùng nhỏ cô bắt được gần đây cắn nuốt lẫn nhau, mấy con cổ trùng cũng bắt đầu tiến hóa. Hiện tại, Bách Hợp muốn tạo ra cổ trùng là loại cổ bậc thấp nhất trong Nam Vực cổ thuật, dùng ngôn ngữ hiện đại mà nói thì tương đương với việc bồi dưỡng một loại ký sinh trùng mình có thể chỉ huy để hại người mà thôi, bởi vậy yêu cầu về côn trùng không cao, e rằng dùng con kiến là chính cũng có thể nuôi dưỡng cho tới khi ra như thường, bởi vậy hai tháng cổ trùng đã tiến hóa được cũng không bình thường, nhưng mà nhiều nhất là phải đợi thêm hai ba tháng nữa mới có thể sử dụng những cổ trùng này.
Vì độc tố bị ép ra ngoài cơ thể nên sắc mặt Bách Hợp trong hai tháng này so với lúc trước thoạt nhìn tốt lên rất nhiều. Tuy lúc này cô vẫn là dáng vẻ thờ ơ của nguyên chủ, nhưng hai đầu lông mày của nguyên chủ lại bớt đi vài phần âm u ngăn cách người khác cách xa ngàn dặm bên ngoài, gần đây, mấy vị lãnh đạo khác nhau trong công ty đều biểu lộ ra thiện cảm nhất định đối với cô. Buổi tối trước khi tan sở, phó tổng bộ phận gọi Bách Hợp ở lại, nói đêm nay có một buổi tiệc tối từ thiện, hi vọng Bách Hợp có thể với tư cách bạn gái anh ta, đại biểu hình tượng công ty tham gia.
Cô gái uống rượu say ở tiệc tối, nếu không phải có người che chở, ngày hôm sau tuyệt đối có thể không tỉnh lại trên giường của mình. Trước đây Đồng Bách Hợp cũng không ít lần từng tham gia tiệc rượu như vậy, đương nhiên cũng hiểu rất rõ quy tắc. Cô cầm ly rượu cũng không phải muốn uống, chỉ vì không muốn để người khác lấy cớ đưa rượu cho mình uống thôi, lúc này thấy Kiều Bắc cầm ly rượu trên tay mình đi, Bách Hợp cũng không nói lời nào, không khí thoáng cái trầm xuống.
Hưng phấn và kích động trong mắt Kiều Bắc dần dần mất đi khi thấy dáng vẻ thờ ơ của Bách Hợp, anh không khỏi cười khổ một tiếng, trên mặt lộ ra vài phần bi thương:
“Chuyện tai nạn xe cộ lần trước…” Anh chần chờ một lát, rồi lại giống như không cam lòng cứ vậy buông tha cho cơ hội nói chuyện với Bách Hợp, trái lại tìm đề tài. Bách Hợp cười cười: “Chỉ là gặp phải người giả vờ bị đụng, dọa bà ta giật mình bỏ đi thôi.”
“Tiểu Hợp, sao gần đây em không nhận điện thoại của anh?” Kiều Bắc nói xong lời này, muốn tiến lên một bước. Bộ Quân Hoàn ở bên kia đã ngồi xuống vị trí đặc biệt cho hắn ta, người chủ trì trạm đứng lên bục. Sau khi phó tổng công ty thấy Bách Hợp từ xa thì giơ tay với cô, lúc Bách Hợp ngẩng đầu lên vừa hay nhìn thấy phó tổng công ty ra dấu tay về phía cô. Dường như Bộ Quân Hoàn cũng nhìn thoáng qua phía bên này, Bách Hợp từ trên ghế sa lon đứng lên, gật đầu khẽ cười với Kiều Bắc: “Có thể do gần đây công việc bận rộn. Kiều tiên sinh, nói chuyện với ngài rất vui, tôi đi trước.”