Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 587 : Nữ phụ Phỉ Thúy dị năng (14)

Ngày đăng: 04:03 30/04/20


Kết quả sự tình đương nhiên không cần nói cũng biết, buổi tối ngày đó, ông chủ trẻ tuổi này không đi ra. Bách Hợp đi theo vào từ xa chụp mấy tấm hình, lúc này mới cười lạnh lui ra. Mỗi ngày cách một ngày, cô lại dùng thiết bị biến giọng giả dạng giọng đàn ông dùng điện thoại công cộng gọi cho ông chủ trẻ tuổi, uy hiếp hắn đi vào trong quán rượu, ảnh cô chụp ngày đó cũng nhanh chóng đưa tới tay ông chủ ấy. Lúc đầu ông chủ vì danh tiếng đành phải nhẫn nại làm theo, nửa tháng sau hắn nhiễm bệnh riêng tư, biết được kết quả này, dĩ nhiên Bách Hợp cũng không cần tiếp tục uy hiếp hắn.



Bạn bè và người thân của hắn rời xa hắn, hơn nữa căn bệnh này khiến hắn nhanh chóng suy sụp, ở trong nhà không ra ngoài gần hai tháng, người này đã chết ngay trong nhà mình.



Một thanh niên bộ đội trong năm thiếu niên ngày trước cũng xin nghỉ tới dự tang lễ, lúc này Bách Hợp cũng không dùng phương pháp khác đối phó hắn, trái lại dùng chính cách thiếu niên này dùng trên người ba ngốc của nguyên chủ, bắt được cơ hội hắn lạc khỏi mọi người, chặn hắn ở một đầu hẻm nhỏ. Lúc bắt đầu, người bộ đội trẻ tuổi không đặt Bách Hợp vào trong mắt, nhưng hiện tại Bách Hợp đã luyện gần một năm công phu, hơn nữa kinh nghiệm thi đấu phong phú hơn nhiều so với người trẻ tuổi này, trong tay cô lại cầm vũ khí. Tuy người trẻ tuổi này cực lực phản kháng nhưng cuối cùng cũng không thoát được, hắn trước khi chết từng cầu xin, mỗi một lần ống tuýp đánh lên người hắn, nước mắt hắn đều không nhịn được mà chảy xuống, nhưng hắn càng cầu xin, Bách Hợp càng không thể tha cho hắn.



Ba nguyên chủ trước khi chết khẳng định cũng từng cầu xin, nhưng đám thiếu niên này không có một ai buông tha cho ông, tận đến khi người này tắt thở, Bách Hợp mới thu tay. Thi thể bị vứt trong một bãi rác lớn, người thanh niên này bị đánh đến mức biến dạng, lẫn giữa đống nội tạng động vật, có lẽ đã qua vài ngày nên tản ra mùi hôi thối khó ngửi. Vì thi thể được phát hiện trong bãi rác, hơn nữa những nội tạng động vật kia phá hủy hiện trường, cảnh sát gần như không phát hiện ra đầu mối gì, nếu không phải vì người thanh niên này mãi chưa trở về bộ đội, so sánh với ADN mà chứng minh được thân phận người này, chỉ sợ đến người chết là ai cũng chưa chắc có thể phát hiện ra.



Trên báo chí đăng tin cảnh sát và người nhà nạn nhân treo giải thưởng, hi vọng có thể tìm ra manh mối của hung thủ giết người, nhưng lúc trước Bách Hợp ra tay hết sức cẩn thận, cuối cùng vụ án này vẫn không giải quyết được.



Danh sách báo thù kia đã xử lý xong bốn người, cuối cùng chỉ còn lại một người Đỗ Hạ Duệ.
Lúc nghe thấy đoạn đối thoại của hai người này khi vừa mới xuống xe và khi tiến vào thang máy, Bách Hợp đoán hôm nay hai chị em người này đến công ty xin nghỉ phép, vì muốn trở về thị trấn trước kia điều tra một ít chuyện, thấy dáng vẻ vội vã của bọn họ lúc này, Bách Hợp liếc mắt: “Vậy sao?”



Lần trước lúc xảy ra tai nạn xe cộ, Đỗ Hạ Minh biết rõ cô phải đi làm, lại cố ý ngăn không cho cô đi, thậm chí còn yêu cầu cảnh sát giao thông đến kiểm tra máu của mình, khiến cô còn lo lắng một phen việc điều tra ra cơ thể nguyên chủ bị tiêm thuốc. Hiện tại xem như phong thủy luân chuyển, bọn họ có việc gấp, Bách Hợp thì không vội, huống chi hai người vừa rồi rõ ràng thấy là cô lại cố ý đóng cửa thang máy. Bây giờ Bách Hợp cũng chặn không cho cửa thang máy đóng, khi cô ấn mở cửa thang máy ra lần nữa, Đỗ Hạ Minh cảm thấy không cách nào nhịn được nữa, thoáng cái thò tay ra bắt lấy tay phải của cô đẩy cô ra:



“Tôi nói, chúng tôi còn có việc!”



Bách Hợp không chút nghĩ ngợi đánh một cái lên mu bàn tay của cô ta, lực ra tay của cô không nhỏ. Tuy trong lòng Đỗ Hạ Minh thấy người phụ nữ Bách Hợp ác độc này đã đụng vào người không những cãi lại mà trong lúc uy hiếp còn muốn đâm chết người ta không quá thuận mắt, hôm nay lại thấy cô bước xuống từ trên xe sang trọng, luôn luôn có chút xem thường cô, nhưng thật sự chưa từng nghĩ tới Bách Hợp sẽ ra tay đánh cô ta. Cô ta đứng ngẩn ngơ, Đỗ Hạ Duệ bên cạnh sắc mặt trắng bệch thoáng cái kéo chị về bên cạnh, tay nắm lại thành nắm đấm: “Cô dám đánh chị tôi?”



“Buổi sáng là giờ cao điểm sử dụng thang máy, chờ người khác một chút thì sao? Vị tiểu thư này, cô thiện lương như vậy, thấy bà lão bị đụng ngã ven đường cũng phải ra mặt giúp đỡ, bây giờ sao lại ích kỷ như vậy? Biết rõ có khả năng đồng nghiệp công ty cần sử dụng thang máy, cô lại chỉ lo cho chính cô?” Bách Hợp khoác túi cẩn thận, lúc này mới nhìn chằm chằm vào Đỗ Hạ Minh cười lạnh.