Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 590 : Nữ phụ Phỉ Thúy dị năng (17)

Ngày đăng: 04:03 30/04/20


Edit: Alex Pooh



Beta: Sakura



Bách Hợp thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đỗ Hạ Minh, không muốn nói nhảm nhiều lời với cô ta, lúc quay đầu rời đi, Đỗ Hạ Minh lại vội vàng ngăn cản: “Cô không muốn biết hung thủ giết người kia là ai sao?”



Thấy Bách Hợp không mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên lúc đó Đỗ Hạ Minh nở nụ cười lạnh: “Hoặc là, trong lòng cô kỳ thật biết rõ, hung thủ giết người kia chính là cô?”



Tiếng nói của cô ta vừa dứt, trong lòng Bách Hợp không tránh khỏi dâng lên sát khí, đầu ngón tay của cô nhẹ giật giật, Đỗ Hạ Minh mới bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Bách Hợp hồi lâu, “Tôi điều tra rồi, thân phận chiếc xe kia không tra ra được, chắc là đồng lõa của cô? Tôi sẽ không để cho em trai tôi phải chết, tôi sẽ bảo vệ nó thật tốt, nếu cô không thu tay, cô sẽ rơi vào tay của tôi. Tôi sẽ thay bọn người Tiêu Nhiên và Tiểu An báo thù, giết người đền mạng, thế gian này chính là một thù trả một thù, là công bằng…”



Bách Hợp không lên tiếng, cô chỉ giơ tay lên, làm bộ muốn tát Đỗ Hạ Minh. Đỗ Hạ Minh lại càng hoảng sợ, trước kia Bách Hợp từng đánh mu bàn tay cô ta hai lần, lúc này thấy động tác của cô, cô ta vô ý thức giấu một tay vào sau lưng, bả vai co lại, mắt cũng nhắm chặt lại, có chút cảnh giác. Thấy bộ dạng của cô ta, Bách Hợp mới cười lạnh đưa tay đến trước mắt mình nhìn nhìn: “Tôi đã nói rồi, lăn xa một chút.”




Trong nội dung vở kịch, Đỗ Hạ Minh động một tí là mở ra khối ngọc lục phỉ thúy đế vương gần trăm triệu, trong nháy mắt trở thành phú bà gia sản trăm triệu vạn, nếu không có Bộ Quân Hoàn che chở, chỉ sợ cô ta đã chết không biết bao nhiêu lần.



Bốn phía ồn ào, khi Bộ Quân Hoàn xuất hiện, một đội nhân viên bảo an lớn lập tức vây quanh tràng đổ thạch, không ít người tiến lên chào hỏi hắn ta, hắn ta không quá để ý tới, chỉ kéo tay Bách Hợp, hỏi cô: “Có muốn chơi không?”



Bách Hợp mượn động tác sửa sang lại tóc gạt tay ra, hắn ta lại cố gắng kéo lại, cuối cùng dứt khoát đan chặt mười ngón tay với cô, lôi kéo cô đứng trước một cái tràng đổ thạch. Bên này chồng chất lượng lớn khối đá, bên kia đầy đủ mọi công cụ bổ mở đá, lúc này không ít người ngồi vây quanh, không khí náo nhiệt, khi Bộ Quân Hoàn đi qua có người chuyển cái ghế đến. Nhìn một hồi, Bách Hợp không có bao nhiêu hứng thú với đổ thạch, những tài phú có thể hấp dẫn ánh mắt người khác này đối với cô mà nói chỉ như mây bay, sau khi rời khỏi nhiệm vụ không mang hết hào nhoáng theo được, bởi vậy cô nhìn một hồi thì quay mặt đi. Bộ Quân Hoàn luôn luôn vụng trộm chú ý tới cô, thấy bộ dạng này của cô, ánh mắt lập tức tối lại.



Trong khoảng thời gian hai người ở chung này, Bộ Quân Hoàn càng lúc càng không nhìn thấu Bách Hợp, thực lực to lớn và tiền tài của mình thể hiện ra trước mặt cô dường như đều không khiến cô đặt ở trong mắt, lúc này, ngay cả khi mỗi người đều si mê đổ thạch thì dường như cô cũng không quan tâm, dường như không gì có thể níu kéo được ánh mắt của cô. Trong mắt Bộ Quân Hoàn hiện lên vài phần lo lắng, còn chưa mở miệng nói lời nào, một giọng nữ quen thuộc vang lên ngay bên tai hai người:



“Bộ tiên sinh!”