Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 592 : Nữ phụ Phỉ Thúy dị năng (19)

Ngày đăng: 04:03 30/04/20


Edit: Alex Pooh



Beta: Sakura



Vốn dĩ sau khi khai mở khối đá ra Bách Hợp có thể lựa chọn tiếp tục khai mở hoặc bán khối đá ấy đi, nếu tiếp tục khai mở, thấy càng nhiều sắc lục, nếu màu sắc không giảm thì chính là chất lượng ngọc tốt nhất, như vậy giá trị bản thân khối đá tăng gấp đôi, trái lại nếu càng mở ra mà màu sắc càng giảm thì khối đá kia có khả năng không đáng giá nữa.



Bách Hợp nghĩ tới năng lực thần kỳ của Đỗ Hạ Minh, cười ra hiệu để cho người ta tiếp tục mở, cho dù người bên cạnh cũng bắt đầu khuyên bảo cô rời khỏi, cô lại kiên trì muốn mở.



Lúc này mùi vị gì trong lòng Đỗ Hạ Minh cũng đều có, cô ta đã hi vọng Bách Hợp mở ra một khối mảnh vụn phế thải, cũng không biết tại sao trong lòng cô ta lại có một loại cảm giác kỳ quái, cô ta cảm giác khối đá kia căn bản không phải đống mảnh vụn phế thải, ngược lại có khả năng màu sắc bên trong rất tốt, sẽ càng đáng giá.



Quả nhiên, khối đá tiếp tục bổ xuống, mảng lớn màu lục xuất hiện, người xung quanh gần như không dám lên tiếng, giá khối đá cũng dần dần lật mình, có người thốt lên câu: “Cực phẩm đế vương lục!”



Lần này Đỗ Hạ Minh dù có tỉnh táo cũng không khỏi run rẩy cả người, nhất là bên cạnh có người bắt đầu cuống quít ra giá, nghe thấy cái giá kia, Đỗ Hạ Minh cũng cảm thấy hai chân mình run lên, những con số này với cô ta chính là con số trên trời, chỉ sợ chỉ có trên TV mới có thể được người ta dễ dàng nói ra, lúc này lại chân thật xuất hiện trước mắt cô ta. Dù cô ta cũng không nhìn đến số tiền lớn, lúc đầu chọn khối phỉ thúy này vốn chỉ là vì muốn khiến Bộ Quân Hoàn chú ý, nhưng phỉ thúy tự tay mình chọn ra, vốn những số tiền này hẳn là thuộc về cô ta, nhưng bây giờ cứ thế mà bị Bách Hợp đoạt đi ngay trước mặt mình, Đỗ Hạ Minh dù tỉnh táo thì lúc này cũng không khỏi muốn hộc máu.



Cô ta oán hận trừng mắt nhìn lên chỗ ngồi của Bách Hợp, lúc này trong lòng mùi vị gì cũng có. Bách Hợp thấy sắc mặt Đỗ Hạ Minh dần xuất hiện màu đỏ bừng, tươi cười trên mặt càng thêm sáng lạn. Trên tràng đổ thạch hiện giờ, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Đỗ Hạ Minh, trong những ánh mắt này có đồng tình cũng có thở dài, mỗi một ánh mắt rơi lên người Đỗ Hạ Minh đều như dao găm lấy thịt cô ta.



“Thu khối ngọc kia lại!” Trước ánh mắt thở dài và ra giá cạnh tranh của mọi người, Bộ Quân Hoàn ra hiệu để cho vệ sĩ bên cạnh thu khối đá vào, nơi này là địa bàn của hắn ta, dù mỗi người đều cực kỳ thèm thuồng khối đá kia nhưng căn bản cũng không có người nào dám tranh đoạt với hắn ta. Khối đá kia đã bị khai mở hơn nửa, cho dù chỗ đá còn lại không gặp được lục thì có thể nói là đã có giá trên trời rồi, chỗ đá còn lại nếu còn là lục thì cái giá trị kia đã chẳng còn ai dám nghĩ đến nữa, chỉ sợ cho dù ai lấy được cũng chắc chỉ mua về nhà sưu tầm.



Bách Hợp thấy Đỗ Hạ Minh tức giận đến mức cơ hai bên má cũng giật giật thì càng tươi cười rạng rỡ. Cô lấy từ trong túi da mang bên người ra một cái ví tiền, rút ra mấy tờ một trăm đưa cho Đỗ Hạ Minh:



“Hôm nay thật vui vẻ. Đỗ tiểu thư, cám ơn cô chọn giúp tôi khối ngọc tốt như vậy, đây là tiền boa đưa cho cô, thưởng cho cô!” Bách Hợp tự mình buôn bán lời hơn trăm triệu, lại thưởng cho mình mấy trăm đồng, hơn nữa dáng vẻ lúc cô nói lời khen thưởng, trong mắt Đỗ Hạ Minh thấy thế nào cũng chói mắt vô cùng, cô ta cảm thấy mạch máu trong đầu mình cũng bắt đầu ‘bùm bùm’ chuyển động. Đỗ Hạ Minh tức giận đến mức hai tay cũng run rẩy, cả người lạnh buốt, trái tim cũng bắt đầu đau đớn. Tiền kia ở trước mặt mình tới lui, tình cảnh vô cùng chướng mắt, hiện giờ cô ta hận không thể đoạt lấy tiền xé nát bấy toàn bộ.




Người phụ nữ Bộ Quân Hoàn yêu thương trong nội dung vở kịch biến thành công cụ kiếm tiền cho hắn ta. Năng lực hiện giờ của Đỗ Hạ Minh không phải phúc mà trở thành họa, lúc đầu cô ta nghĩ tới kháng cự, nhưng khi dược tính bắt đầu phát tác, cốt khí tự tôn gì đó tất cả đều bị cô ta vứt sang một bên, cô ta không cam lòng, sau đó cũng chỉ đành lệ thuộc vào thuốc.



Mà Đỗ Hạ Duệ bên kia cũng buông lỏng cảnh giác, thời gian dài không gặp chuyện không may, khiến hắn cho rằng nguy hiểm đã qua, cho đến một ngày nào đó, hắn bị người ta đánh ngất xỉu, sau khi tỉnh lại phát hiện mình bị người ta trói dưới gầm một chiếc xe ô tô chạy đường dài, hắn muốn hét lên nhưng trong miệng bị nhét đồ, không hô được. Theo sự chuyển động của xe, thời gian ngắn ngủi mà Đỗ Hạ Duệ cảm thấy như đã trải qua cả đời buồn chán dài dòng, hắn nhớ tới chuyện lúc trước khi còn bé, thậm chí tình cảnh lúc trước hắn đánh chết ba Đồng cũng hiện rõ trong đầu hắn, hắn cho là mình đã sớm quên, lúc này nhớ tới, mới biết hắn chẳng qua không dám nghĩ tới từ trong tiềm thức.



Đó là một kẻ ngốc nổi danh trong huyện, tất cả mọi người lấy ông ấy làm vui, đánh ông ấy một trận cho chút ít tiền, ông ấy đã hài lòng. Ông ấy dùng tiền mua kẹo dỗ con gái, lúc ấy mọi người đều xem thường ông ấy, nhưng vì cái gì mà hết lần này tới lần khác hắn lại xui xẻo như vậy? Khi còn trẻ dốt nát Đỗ Hạ Duệ phạm sai, nhưng sau đó hắn đã hối cải rồi, vì cái gì mà trời cao không chịu cho hắn một cơ hội sửa lại? Hắn biết rõ đây là con gái của kẻ ngốc kia trả thù hắn, chị gái hắn từng nói với hắn, đáng tiếc lúc này Đỗ Hạ Duệ coi như biết rõ hung thủ là ai, hắn cũng không thể kêu được nữa.



Nếu sớm biết hành động một lần hành hạ người khác khi còn nhỏ sẽ mang tới hậu quả như vậy, hắn không dám nữa, hắn hối hận. Xe bắt đầu chuyển động, nước mắt Đỗ Hạ Duệ chảy xuống, trơ mắt chờ thần chết xuất hiện, cảm nhận quá trình không hề thích thú chút nào kia, có lẽ cảm giác của đám người Đoạn Tiêu Nhiên lúc trước cũng không khác hắn là bao, không biết trước khi người ngốc kia chết, có phải cũng cảm thấy như vậy không.



Khi Bách Hợp chứng kiến tin tức một chiếc xe chạy trên đường cao tốc kéo theo một xác đàn ông không đầu, bị cảnh sát giao thông cản lại, mới gạch lên trên cái tên cuối cùng đã báo thù xong.



Đã sớm chuẩn bị báo thù Đỗ Hạ Duệ, Bách Hợp cũng đưa đơn xin từ chức cho công ty, lúc ấy Bộ Quân Hoàn chỉ cho rằng cô muốn toàn tâm toàn ý ở bên cạnh mình, cũng lơ là, cho đến khi Bách Hợp biến mất không thấy tung tích gì nữa.



Ít năm trước đây, khi hắn ta có được quá nhiều thì không hề đặt phụ nữ vào trong lòng, đợi đến lúc đặt người ta vào trong lòng thì người ta lại không đặt hắn ta vào trong lòng, hắn ta mới biết cái cảm giác này cũng không hơn gì bị vứt bỏ.



Trong nội dung vở kịch, thời gian cuộc sống con người ngắn ngủi đều bị Đồng Bách Hợp đặt vào việc báo thù, không nghĩ cho bản thân. Bách Hợp thay cô ấy chu du sông núi trong nước, cô từng trở lại kinh đô hai năm sau đó, nghe nói vị kia nhà họ Bộ mất đi tình yêu đích thực, lúc đầu mơ mơ màng màng sống qua ngày, hai năm sau đó lại bắt đầu không gần nữ sắc, mỉa mai nở nụ cười. Tổng giám đốc bọn họ trong nội dung vở kịch đều thích một chiêu này, đáng tiếc cô không phải nhân vật nữ chính kia, cũng không muốn đeo quầng sáng thánh mẫu, đột nhiên xuất hiện cứu vớt nhân vật nam chính về sau hai người vui vẻ sống với nhau. Bộ Quân Hoàn muốn chết muốn sống không liên quan tới cô.



Sau khi trở lại kinh đô, Bách Hợp thấy Kiều Bắc, thấy anh ôm một bé gái, anh không u buồn giống như trước mà mang theo vui vẻ, anh đã có cuộc sống của mình, anh không còn bộ dạng thường xuyên cau mày và không vui như trong nội dung vở kịch nữa.



Bách Hợp không khỏi thở phào thay nguyên chủ, tin tưởng nguyên chủ thích xem kết cục này, so với liên lụy Kiều Bắc, chỉ sợ nguyên chủ càng hi vọng anh có thể có một ngày mới cho bản thân.