Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 598 : Vì đại nghĩa diệt thân (6)

Ngày đăng: 04:04 30/04/20


Hai người định ở bên hồ nước, bỏ ra mấy ngày tìm ít cỏ khô dựng tạm túp lều, so với sơn cốc đầy độc xà trong rừng cây thì bên cạnh thủy đàm an toàn rất nhiều, mỗi ngày Bách Hợp chỉ huy Đậu Hải Ca đi tìm kiếm thảo dược cho mình, tranh thủ lúc đuổi nó đi ra ngoài thì cô cũng thử bắt đầu luyện võ công, nguyên chủ vốn có trụ cột võ công muốn luyện lại thì cũng hết sức dễ dàng, đợi đến lúc tu luyện ra nội lực, mỗi ngày ngoại trừ dùng dược vật thoa chỗ gãy xương thì Bách Hợp dùng nội lực điều trị gân mạch, bởi như vậy thân thể nhanh chóng khỏe hơn, một tháng sau có thể chạy nhảy.



Sáng sớm Bách Hợp muốn cùng Đậu Hải Ca chia nhau đi ra ngoài tìm kiếm ăn đồ, Đậu Hải Ca do dự một chút, đột nhiên gọi cô lại:



“Tỷ tỷ gần đây có phải đang luyện võ không?”



Trong khoảng thời gian này Đậu Hải Ca bị rám đen đi nhiều, cả người đều gầy, xiêm y rách rưới, không chút nào như kịch bản cũ được Đậu Bách Hợp bảo hộ vô cùng tốt, lúc này nó cắn răng nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, trên mặt có chút khẩn trương: “Tỷ tỷ cũng dạy ta luyện võ đi.”



Hai người đã đi ra rừng cây, thảo dược trên đùi Bách Hợp đều do nó hái, nó không cam lòng lại có chút oán hận Bách Hợp nên cũng không có khả năng thật lòng vì cô đi tìm thảo dược, hơn nữa trong rừng cây độc xà rất nhiều, có khi nó chỉ dám đi đi lại lại ở ngoài bìa rừng, thấy có thảo dược thì hái về, nếu không có thì lui về, chắc nó sợ hãi Bách Hợp phát hiện mình lười biếng, không quan tâm nó nữa nên bởi vậy dù nó trở về cũng không dám hiện thân chỉ trốn ở sau lưng, gần đây Bách Hợp đang luyện võ đều bị nó thấy hết, Đậu Hải Ca có chút bất mãn.



Lúc trước Đậu phụ dạy võ công cho Đậu Bách Hợp, nhưng lúc đó chỉ cho nó ngồi bên cạnh nhìn kiến thức cơ bản. Lúc ấy Đậu Hải Ca không chịu học, Đậu phụ thấy nó tuổi còn nhỏ nên cũng không nỡ ép buộc. Thầm nghĩ chờ nó lớn hơn tí nữa thì dạy, lúc trước Đậu Hải Ca không có cảm giác mình không biết võ công có cái gì, nhưng bây giờ Bách Hợp luôn đánh hắn, bên người lại không có Đậu phụ làm chỗ dựa. Tuổi còn nhỏ Đậu Hải Ca lần đầu cảm thấy tầm quan trọng của võ công.




Bách Hợp nhìn xem Đậu Hải Ca đi ra ngoài thì khóe miệng cong lên, trong tay áo của cô đột nhiên bỗng nhúc nhích, ngắn con rắn nhỏ màu vàng dài gần bằng cái đũa to như ngón út từ cổ tay của cô đi ra, đây là hai năm trước không biết từ chỗ nào xuất hiện con rắn nhỏ màu vàng, đến bên người cô phảng phất tìm thấy nhà, Bách Hợp đuổi đến mấy lần cũng không chịu ly khai, sau khi con rắn nhỏ ánh vàng rực rỡ này đến thì không hề có một con muỗi hay chuột xuất hiện, hơn nữa Bách Hợp từng thử qua, các loài rắn hết sức e ngại nó, con rắn nhỏ vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn lại rất linh tính, bình thường như là một cái vòng tay màu vàng ở trên tay Bách Hợp, chưa từng gây phiền toái gì cho Bách Hợp, hơn nữa con rắn này lại không cần Bách Hợp bao ăn quản uống, ngẫu nhiên khi không có ai nó sẽ tự mình đi tìm ăn, ăn no lại tự trở về, hơn nữa không có thương hại Bách Hợp nên Bách Hợp giữ nó lại.



Con rắn uốn éo đi tới lòng bàn tay Bách Hợp, cô giật đuôi nó rồi nhấc lên, nó thè ra cái lưỡi, đợi Bách Hợp buông nó xuống thì tự mình về cổ tay Bách Hợp.



Sau khi quyết định rời khỏi cốc thì Bách Hợp cũng không giấu diếm Đậu Hải Ca, mỗi ngày cô đều xuất ngoại nhìn xem, mỗi khi Đậu Hải Ca thấy cô đi ra ngoài làm ra vẻ muốn nói lại thôi, thẳng đến ngày  Bách Hợp chuẩn bị rời đi thì Đậu Hải Ca thiếu kiên nhẫn nhỏ giọng mà nói:



“Tỷ tỷ, ta với tỷ cùng đi chứ?”



“Ta ra đi điều tra thân phận người áo đen, ngươi đi có làm được cái gì? Trông thì ngon mà không dùng được đồ công tử bột, đừng cho Đậu gia mất thể diện!” Bách Hợp lạnh lùng nhìn hắn một cái, những lời này nói khiến cho Đậu Hải Ca cúi thấp đầu xuống