Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 62 : Con gái chưởng môn phái Mao Sơn (6)
Ngày đăng: 03:57 30/04/20
Lúc này Bách Hợp không có hơi sức cãi nhau với hắn, thiếu niên kia tới đột nhiên, đi cũng đột nhiên mà sau khi hắn đi mà những người này dường như không phát hiện hắn mất tích, tửu khách ngồi đối diện hắn giống như căn bản không thấy đối diện mình thiếu một người. Bách Hợp cũng tu tập đạo thuật cùng với võ công, nhiều năm như vậy mà dường như chưa thấy người nào thần thông như thế. Trong lòng nàng kích động sợ run cả người, không khỏi càng thêm sợ hãi.
Cái thế giới này chuyện không thể biết trước còn nhiều lắm. Hơn nữa những người này không nhất thiết đều phải có thiện ý đối với nàng. Vừa rồi thiếu niên kia xẹt qua lòng bàn tay nàng, lúc này còn có thể cảm nhận được cái cảm giác lạnh buốt thấu xương. Lần nhiệm vụ này của Bách Hợp còn chưa có làm xong, thật không cam lòng cứ thế dễ dàng buông tha. Nàng cắn cắn đôi môi, sắc mặt trắng bệch nhưng ánh mắt càng kiên định hơn.
Nửa đêm canh ba, cả người nàng cảm giác như rơi vào hầm băng, cảm giác giống như bị hàn khí vây quanh này khiến cho Bách Hợp trôi qua cả một đêm đặc biệt khó chịu. Chính nàng nhắm mắt lại không nhìn thấy được trên mặt của nàng hiện ra một chút ánh sáng xanh biếc, nhìn qua thật âm trầm rợn người.
Ngày thứ hai thức dậy, theo lý mà nói đối với người đồng thời tu tập đạo thuật và võ công như Bách Hợp mà nói thì một đêm không ngủ cũng không ảnh hưởng gì quá lớn đối với nàng. Nhưng hôm nay lại là Mạc Thiếu Kỳ đánh thức nàng dậy, sau khi tỉnh lại cả người lạnh lẽo, sợ run cả người. Lúc này mặc dù khí trời rét lạnh nhưng ít nhất đã ấm hơn lúc mùa đông nhiều. Huống hồ sau khi luyện Cửu Dương Chân Kinh, Bách Hợp đã không còn sợ lạnh nữa. Nhưng lúc này nàng rất lạnh, dường như Cửu Dương Chân Kinh không có tác dụng. Nàng lạnh tới mức không ngừng run run, đã không còn nhớ rõ bộ dạng người thiếu niên hôm qua, điều duy nhất nhớ được chính là đôi môi đỏ máu mà thôi.
“Làm sao muộn như vậy mới dậy? Cái bộ dạng này của ngươi thì sau này có tư cách gì làm phu nhân của ta?” Trong lòng Mạc Thiếu Kỳ hết sức không nhịn được, càng thấy Bách Hợp không vừa mắt, cho rằng nàng cố ý giả bệnh, trong miệng hùng hùng hổ hổ. Giờ này Bách Hợp nhức đầu như búa bổ lại bị ý nghĩ của hắn làm cho phiền lòng, nghe nói như vậy không khỏi liền cười lạnh một tiếng: “Ta lúc nào đã nói muốn gả cho ngươi?”
Bây giờ nàng đã quyết định một mình chấp chưởng Đào gia, buồn cười là Mạc Thiếu Kỳ lại vẫn cho rằng sau này Đào gia sẽ giao cho hắn. Nhiều năm như vậy rồi mà hắn vẫn không thấy rõ ràng quyết định của Đào Nhiên Hưng, lúc này Bách Hợp không biết nên nói gì cho phải với người ngu như vậy. Tiếng hừ lạnh kia chỉ vì cánh tay hôm qua bị xẹt qua kia đang âm ỉ đau.
“Vậy mà lại là cương thi.” Đào Nhiên Hưng cũng bị hù dọa không ít, một bên còn có nữ nhi ở đây, cương thi như thế này cả đời ông còn không gặp quá hai lần, lúc này gấp gáp, mở hành lý ra thì lá bùa cũng không có, con mắt trợn tròn nhìn Hoàng Mạn Nhi miệng mở rộng, vẻ mặt dữ tợn đánh về hướng bọn họ. Trong khoảng thời gian ngắn Đào Nhiên Hưng chỉ có dậm chận: “Chạy trước rồi hãy nói! Lát nữa quay lại thu thập nó sau!”
Tiếng nói của ông vừa dứt, dường như Mạc Thiếu Kỳ không có ngờ Đào Nhiên Hưng cũng không có biện pháp đối với loại này liền quay đầu một mình chạy trước. Đào Nhiên Hưng thấy vậy trong lòng vừa tức vừa vội, hung hăng mắng hai tiếng. Hoàng Mạn Nhi biến thành cương thi liền một đánh tới hướng Đào Nhiên Hưng nhưng khi thấy Bách Hợp thì thân thể co lại, bộ dạng giống như có chút sợ sệt.
“Cha, người đi trước đi.” Trong lòng Bách Hợp trầm xuống. Nàng đối với mấy loại cương thi này không phải không sợ, đây là lần đầu thấy vật này, sau lưng nàng cũng dựng hết cả lông tơ. Nàng sợ hãi nhưng nàng còn nhớ rõ nhiệm vụ của mình là cái gì. Thật ra Bách Hợp không sợ chết. Nàng làm nhiệm vụ nhiều lần như vậy cũng đã chết qua vài lần. Mấu chốt là trong lòng nàng còn có mấy phần cảm giác sợ hãi cương thi nhưng nàng không thể để Đào Nhiên Hưng chết. Tâm nguyện của Đào Bách Hợp là muốn để cho Đào Nhiên Hưng sống, không thể chết trong tay Mạc Thiếu Kỳ, ít nhất cũng không thể chết tại lúc này. Vì nhiệm vụ, Bách Hợp nhất định muốn bảo hộ ông ở phía sau.
Đào Nhiên Hưng ngẩn người, nhìn thấy vẻ mặt kiên định của nữ nhi, vừa mời cắn răng định liều mạng thì Bách Hợp hét lên một tiếng: “Cha đi trước đi, Đào gia còn phải dựa vào cha.” Nghe được lời này của Bách Hợp, trên mặt Đào Nhiên Hưng lộ ra vẻ xúc động. Ông cũng không phải người không quả quyết, lúc này Hoàng Mạn Nhi đã biến thành cương thi, hơn nữa nhìn bộ dạng thì tu vi cũng không thấp, liên lụy một so với liên lụy hai thì vẫn tốt hơn. Hơn nữa, Đào Nhiên Hưng biết thực lực của nữ nhi so với mình còn cao hơn. Nếu như con bé lưu lại mà còn không làm gì được Hoàng Mạn Nhi thì ông lưu lại cũng chỉ là chịu chết mà thôi. Nghĩ được như vậy, Đào Nhiên Hưng cắn răng dặn dò mấy câu:
“Con gái ngoan, trước kia cha đã nhìn nhầm con rồi. Người thân vẫn tốt hơn. Cha đi phái Chính Nhất gọi người giúp, con cố gắng chống đỡ một lát!”