Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 630 :

Ngày đăng: 04:04 30/04/20


Cái cảm giác bị xuyên này cũng chẳng mới mẻ, phảng phất cả linh hồn đều cũng bị người khác chiếm đoạt, Bách Hợp cũng không dám lại để mình bị chiếm đoạt, Lý Duyên Tỷ xa nhà không biết đi đến nơi nào, cô bị chiếm đoạt thì còn thảm hơn cái chết, dĩ vãng đã làm nhiệm vụ tích lũy của người khác đều do cô chiếm chứ không phải người khác chiếm, ý chí sống còn của cô rất kiên định, hơn nữa tinh thần đã đạt đến hơn 80, trước kia lại từng có kinh nghiệm một lần chống cự bị nữ trọng sinh phụ thể trong nhiệm vụ, bởi vậy Bách Hợp cảm giác đấu tranh tẻ nhạt thì cái lực lượng này mới không cam lòng rút đi.



Sau khi cái lực lượng biến mất thì cảm giác thân thể như bị xé thành hai nửa cũng mất, nhưng di chứng tinh thần thoát lực lại dâng lên, Bách Hợp cảm thấy cả người bủn rủn khó chịu, đầu cũng rất choáng váng, hận không thể lập tức ngã đầu liền ngủ, thế nhưng mà cô không dám, sợ hãi  một khi ngủ thì cái hồn thể kia lại xuất hiện, bởi vậy Bách Hợp cố nén cảm giác khó chịu, từ trên giường bò lên, không biết là do nguyên chủ cảm mạo, hay do vừa mới đã trải qua một hồi tinh thần lực giết chóc, cho nên lúc này Bách Hợp mệt rã rời, do vì cỗ thân thể này bị nghiện nên lúc Bách Hợp rời giường luôn luôn ngáp dài, cho đến khi cô bắt đầu luyện Luyện Thể Thuật, qua một đoạn thời gian dần có linh khí truyền vào trong thân thể, kịch liệt đau đầu mới hóa giải rất nhiều.



Đến hừng đông, thân thể này của Bách Hợp nóng lên, lỗ chân lông trong thấm ra không ít mồ hôi, những giọt mồ hôi này mang theo một mùi tanh hôi, chắc là độc tố trong cơ thể bị linh khí đào thải ra. Lúc này trời cũng đã sáng, thời gian linh hồn phụ thể đã qua, Bách Hợp mới một lần nữa tắm rửa rồi ngã xuống trên giường.



Trong kịch tình hai ngày tiếp theo Diệp Như Vân sẽ không trở về. Gần đây cô ta xem thường Chương Bách Hạ, cũng vô cùng chán ghét cậu, nếu nhà họ Diệp không có chuyện thì cô ta hận không thể suốt ngày đều ở nhà mẹ đẻ. Lúc trước tuy do Diệp Như Vân chủ động nói muốn gả cho Chương Bách Hạ, nguyên nhân vì ba cô, nhưng mà Diệp Như Vân vẫn cho rằng gả Chương Bách Hạ là một sự hổ thẹn nhục mạ, thậm chí nhiều lần đề cập điểm này trong lúc cãi nhau với Chương Bách Hạ.



Hôm qua Chương Bách Hạ ý đồ chiếm đoạt thân thể Diệp Như Vân, nhất định cô ta đã hận chết Chương Bách Hạ, hận sao cậu không chết đi cho rồi, cho nên trong khoảng thời gian này, cô ta sẽ không trở về. Cho đến nửa tháng sau, công việc làm ăn của ba cô ta có vấn đề thì mới trở lại cái nhà này, tình huống như vậy trước kia cũng phát sinh qua mấy lần, Chương Bách Hạ cũng không thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Diệp Như Vân, mỗi khi trở lại hai người lại cãi nhau, Diệp Như Vân chán ghét Chương Bách Hạ lại chạy về nhà mẹ đẻ, cho đến khi Chương Bách Hạ đi cầu xin mới trở về, hoặc nhà mẹ đẻ cần giúp đỡ, mới về muốn Chương Bách Hạ tìm cha mẹ hỗ trợ.




“Tôi không cần cô ta cùng tôi trở về, cô ta trộm hai tấm thẻ ngân hàng của tôi, bây giờ phải lập tức trả lại.” Bách Hợp trầm mặt, ba Diệp nghe xong, đương nhiên không tin.



Con gái của ông như thế nào ông rõ nhất, từ nhỏ lớn lên xinh đẹp, luôn luôn không thiếu người theo đuổi, nó sẽ không coi trọng tiền tài, nếu không lúc trước sẽ không cự tuyệt Chương Bách Hạ vô số lần, nếu không phải là mình cuối cùng làm phiền hà nó, Chương Bách Hạ đến chết đều không nhất định có thể lấy được con gái mình!



“Mày cút cho tao! Còn nói bậy tao đánh chết mày!”



“Tôi nói lại lần nữa xem, nói Diệp Như Vân trả thẻ, nếu không nửa giờ sau tôi sẽ báo cảnh sát xử lý!” Bách Hợp không kiên nhẫn cau mày, ba Diệp nghe cô nói như vậy, nổi trận lôi đình, tính tình ông vốn nóng nảy, hơn nữa lại xem Chương Bách Hạ không vừa mắt, hôm nay thấy Bách Hợp kiêu ngạo như vậy, ba Diệp cho rằng tất cả đều là vì bức con gái của mình trở về, bởi vậy chửi ầm lên: “Mày cút cho tao! Cái đồ không nên thân, đồ bùn nhão, tao muốn cho con gái của tao ly hôn, mày cút cho tao, cút!”