Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 633 : Xuyên qua thành thị đứa con phá sản 5
Ngày đăng: 04:04 30/04/20
Edit: Tiny
Beta: Sakura
Sau khi tiếng cửa ầm ầm đóng lại vang, sắc mặt Bách Lan trở nên tái nhợt, “Lật trời rồi! Trong mắt cô ta còn có… còn có cái nhà này hay không!”
Trước mặt mình mà Diệp Như Vân còn như vậy, nếu mình không ở, không biết Diệp Như Vân cư xử thành thể thống gì. Bách Lan tức giận đến mức tay chân trở nên lạnh buốt, bà chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng chặt, rốt cuộc nói không được một câu nên lời.
“Mẹ, không cần để ý cô ta.” Bách Hợp híp mắt nhìn thoáng về phía Diệp Như Vân đã bỏ đi, lại lập tức đem lực chú ý lực chuyển về lại và hỏi, “Tên Trương Thiên Thành đó thay đổi từ lúc nào? Anh ta học Trung y ở đâu mà lại dám tùy tiện chữa bệnh cho người ta?”
Lửa giận của Bách Lan vốn đang ngút trời, nhưng mà nghe Bách Hợp hỏi, cũng đành phải cố nén phẫn nộ trong lòng, miễn cưỡng nói:
“Có lẽ là lúc tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, bây giờ lớn tuổi hiểu chuyện rồi, Trương Thiên Thành nghe nói nửa tháng trước đã không thích đi ra ngoài quậy phá, ngoan ngoãn ở nhà cùng ông nội Trương đọc sách viết chữ, nghe nói chữ nho khá đẹp tệ, Trung y thì không biết học lúc nào, nhưng mà cũng có khả năng người ta gạt mình.” Bách Lan cũng không nghĩ quá nhiều, bà nói xong chuyện của Trương Thiên Thành, lại liếc sang Bách Hợp mà nói lời nói thấm thía “Tiểu Hạ, sự nghiệp sau này của ba mẹ đều giao cho con, trước kia con còn nhỏ có ăn chơi ba mẹ cũng không quản, nhưng mà con coi, bây giời Trương Thiên Thành đều thay đổi rồi, con cũng nên nghe lời ba mẹ. Những đứa bạn không tốt bên ngoài… con cũng đừng chơi với chúng nó nữa, người ta còn nhìn chằm chằm vào ba mẹ đây, đừng học cái xấu của xã hội con à.”
Sợ rằng Bách Hợp không muốn nghe lời mình nói, sau khi nói xong, Bách Lan còn cẩn thận quan sát sắc mặt Bách Hợp từng li từng tí, bà nghe nói nửa năm nay con trai quậy phá càng ngày càng xấu, trong lòng rất buồn. Lúc này vừa vặn Bách Hợp hỏi về chuyện của Trương Thiên Thành, đứa bé Trương Thiên Thành này trước kia quậy phá còn nhiều hơn Chương Bách Hạ, đánh nhau là chuyện thường ngày, thay bạn gái như thay áo, chưa bao giờ lặp lại. Thậm chí sau lưng còn làm không ít chuyện xấu, làm cho nhà họ Trương nháo nhào, nhưng bây giờ Trương Thiên Thành lại đột nhiên ‘lãng tử hồi đầu’, làm cho người nhà họ Trương kinh hỉ. Đồng thời cũng làm cho ba Chương mẹ Chương hâm mộ cũng ghen ghét cho nên Bách Lan thừa dịp Bách Hợp hỏi về Trương Thiên Thành, nhắc nhở cô một câu.
“Mẹ, con biết.” Bách Hợp nghe Trương Thiên Thành nửa tháng này đã không thích ra ngoài quậy phá thì nở nụ cười, cô gần như khẳng định tên Trương Thiên Thành vừa biết y vừa biết viết chữ nho chính là linh hồn trong kịch tình đã xuyên việt đến trên người Chương Bách Hạ, bởi vì mình tới trước cho nên nó không thể đoạt được thân thể Chương Bách Hạ cho nên nhập vào thằng xui xẻo khác.
Thấy được Bách Hợp không hề như Chương Bách Hạ, mỗi khi mình nhắc tới những vấn đề này liền nổi trận lôi đình, Bách Lan cũng vui mừng trong lòng, bà lại lôi kéo Bách Hợp nói một hồi lâu…, cho đến một cuộc điện thoại gọi bà trở về, lúc gần đi Bách Lan nhìn đến đôi giày cao gót để ở cửa, muốn nói lại thôi thở dài. Cuối cùng cái gì cũng không có nhiều lời, cau mày đi ra.
Đã biết sự tồn tại của Trương Thiên Thành, Bách Hợp âm thầm cảnh giác, liên tiếp năm sáu ngà cô tăng cường tu tập Luyện Thể Thuật…, độc tố trong cơ thể sớm bị cô thanh trừ gần hết, cũng cai được nghiện, Bách Hợp bản thân ý chí lại kiên cường, bởi vậy cơn nghiện của nguyên chủ đã hoàn toàn bị bỏ hẳn.
Phối hợp với Luyện Thể Thuật tu luyện Cửu Dương Thần Công đã hơn hai mươi ngày. Theo cô nhiều lần thực hiện nhiệm vụ thì giá trị vũ lực gia tăng. Hơn nữa nhờ tác dụng của ấn ký Lý Duyên Tỳ cho cô lúc trước, Bách Hợp luyện võ cũng rất nhanh, gân mạch được mở rộng rất nhiều trong thời gian ngắn, bên trong tồn trữ chút ít linh khí. Tuy nói nếu thật sự phát sinh chuyện gì điểm ấy linh khí không có tác dụng, nhưng trong thời gian ngắn có thể có được thành quả này Bách Hợp đã rất hài lòng rồi.
“Vẫn không rõ? Cô Diệp, tôi đang đuổi mấy người ra.”
Cô phản ứng khác với nguyên chủ trước kia làm cho người nhà họ Diệp không kịp làm gì, mẹ Diệp có chút không biết làm sao nhìn chồng, ba Diệp cũng ngây dại, Bách Hợp không kiên nhẫn vỗ vỗ quần, nhíu mày: “Còn chưa cút?” Lúc này, cô không hề giống như trong kịch tình coi bản thân biến thành người nhà họ Diệp người đuổi Chương Bách Hạ mà miệng nói ra ác ngôn, thế nhưng mà thái độ ác liệt so với trước kia nhà họ Diệp chỉ có hơn mà không thua, Bách Hợp muốn khiến mấy người này cũng nếm thử bị người đuổi đi ra không còn mặt mũi mùi vị, nguyên chủ trước kia giơ bọn họ lên được quá cao, Diệp Như Vân gả tiến nhà họ Chương cũng không phải Chương Bách Hạ cường lấy, mà chính cô ta vì ba Diệp mới gả đến, rõ ràng cao gả, cuối cùng đám người này làm như là con gái chịu hết thiệt thòi.
Lúc trước nguyên chủ nguyện ý chịu đựng đó là chuyện của nguyên chủ, nhưng hiện tại Bách Hợp không muốn nhịn, không có Chương Bách Hạ dung túng, nhà họ Diệp là cái thá gì?
“Cần mời bảo vệ tới?” vui vẻ trên mặt Bách Hợp vừa thu lại, thò tay tìm điện thoại trong túi áo, lúc này Diệp Như Vân mới như là hồi phục thần trí, cô ta oán hận cắn răng nhấc đồ đạc của mình lên, có chút xấu hổ lại có chút tức giận:
“Tôi đi!” Giọng nói của cô ta rất nặng, như là thể hiện quyết tâm của mình: “Chỉ hi vọng anh nhớ rõ lời nói hôm nay…, về sau đừng lại đến quấn quít lấy tôi.”
Lúc này Diệp Như Vân cũng không biết nên thở dài nhẹ nhõm hay không, hai năm hôn nhân gả cho một thiếu gia ăn chơi, cô thật sự rất không cam lòng, cảm thấy chính mình giống như bị trói cột, lúc này Bách Hợp đã mở miệng thả cô ta ra, cô ta đã thành người tự do, thế nhưng mà người mở miệng là Bách Hợp, Diệp Như Vân giống như là bị đuổi ta, cô ta ngẫm lại lại có chút không cam lòng, tuy nhiên lúc này lại cực lực duy trì lấy thần thái lãnh ngạo, nhưng trong lúc biểu lộ lại khó tránh khỏi lộ ra cảm giác chật vật.
Nhìn xem nhà họ Diệp hừ lạnh nhìn chằm chằm mình lần lượt rời đi, Bách Hợp nở nụ cười…, cho tới bây giờ Diệp Như Vân cũng còn không thấy rõ tình thế, hôn sự giữa cô ta với Chương Bách Hạ là cô ta cầu xin Chương Bách Hạ, cũng không phải Chương Bách Hạ cầu xin cô ta, tối đa Chương Bách Hạ chỉ nhìn trúng vẻ đẹp của cô ta mà thôi, thế nhưng mà cho dù có ham vẻ đẹp của cô ta, kết hôn hai năm nay thay nhà họ Diệp xử lý không ít chuyện lại không có ăn được Diệp Như Vân, chính thức tính lỗ vốn nên khóc chính là Chương Bách Hạ, hiện tại Bách Hợp đối với Diệp Như Vân không có yêu cầu, cũng không cần sắc đẹp của cô nàng, Diệp Như Vân không có tác dụng gì với cô cả chứ đừng nói đến là hối hận.
Đóng lại cửa chính rồi thì thấy mảnh vỡ thủy tinh chưa dọn, Bách Hợp dọn dẹp xong, sau đó gửi hóa đơn cho nhà họ Diệp, ở bên trong lại tăng thêm phí thu dọn.
Lúc Diệp Như Vân nhận tờ hóa đơn này có cảm thụ gì thì Bách Hợp không để ý. Cô đem tâm tư của mình toàn bộ đặt ở tu luyện võ thuật, thẳng đến hai tháng sau, một cuộc điện thoại gọi đến.
“Ngài Chương? Thẻ tín dụng của ngài đã quá hạn ba ngày…” Nhân viên gọi điện dến nói cẩn thận từng li từng tí, Bách Hợp trước còn tưởng rằng là lừa đảo, không nghĩ tới sau khi xác minh thì đúng là thẻ của cô.
Hơn một năm trước, đồng nghiệp ở đài phát thanh chỗ Diệp Như Vân công tác có chồng làm ngân hàng, mỗi tháng đều sẽ vì chuyện xử lý thẻ mà nhức đầu, lúc ấy người đồng nghiệp này liền nhớ tới Diệp Như Vân, biết rõ nhà cô ta giàu có, hơn nữa gả chồng lại là thái tử gia của tỉnh Hải Uy, bởi vậy liền cùng Diệp Như Vân lôi kéo làm quen (*nghĩa xấu), cầu xin cô ta hỗ trợ xử lý hai cái thẻ tín dụng, tuy nói tính cách Diệp Như Vân lãnh đạm nhưng chỉ là đối với Chương Bách Hạ, có người cầu cô làm việc thì cô ta cũng không có cự tuyệt, liền đáp ứng, sau khi về nhà có đề cập qua với Chương Bách Hạ.