Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 645 :
Ngày đăng: 04:04 30/04/20
Edit: Vũ Thiên
Beta: Sakura
‘Răng rắc’ một tiếng giòn vang, ông lão buồn bực hừ một tiếng, mẹ Chương thì sợ run cả người, Diệp tư lệnh giận dữ, còn chưa mở miệng, Bách Hợp lại vuốt đoạn xương vừa bị đè xuống, rồi nhanh chóng tiếp đốt xương bị sai vị ngay ngắn trở về, lại ôm bụng ông lão, truyền linh lực vào thân thể ông ta, bảo vệ eo bụng, rồi lại nhẹ nhàng hướng bên trên lắc lắc. Tiếng xương cốt ‘Răng rắc’ vang lên, dưới sự tác dụng của linh lực, hai đốt xương sai vị thoáng cái đã bị bắn lên, lại bởi vì có linh lực che chở, lúc bắn đi lên lúc cũng không có nhảy quá cao, vừa vặn trở về chỗ cũ.
Hai tiếng xương răng rắc kêu, toàn thân ông lão đau ra mồ hôi lạnh, hiển nhiên vừa mới bị đau không nhẹ, ông tự mình xốc lên thảm ngồi dậy, dùng tay sờ lên thắt lưng, cái chỗ vốn lõm xuống dưới thường xuyên đau đớn lúc này đã xương cốt đã về lại chỗ cũ, mà một chân vốn đã mất cảm giác lúc này giật giật, cũng có thể cảm giác được chân lạnh như băng cùng đau nhức, ông có chút kinh hỉ khục nở nụ cười hai tiếng: “Tốt rồi?”
Diệp tư lệnh bán tín bán nghi chằm chằm vào Bách Hợp, tranh thủ thời gian tiến lên vỗ chân của ông lão, ông lão kia không tự chủ tươi cười, đối với con trai gật nhẹ.
Ông lão xác thực là tốt rồi, sở dĩ một chân tê liệt không thể động đậy chỉ là bởi vì sau khi té bị thương, xương cốt sai vị, áp đến dây thần kinh khiến cho chân mất cảm giác, Bách Hợp chỉ cần đem xương trả về chỗ cũ, tự nhiên hiệu quả tức thì.
Lúc này hai cha con nhà họ Diệp phát hiện vấn đề phức tạp đã lâu thoáng cái được giải quyết, trong lòng có chút cao hứng, nhưng lại có chút không thể hoàn toàn yên tâm, vội vã muốn đi bệnh viện lại kiểm tra, Diệp tư lệnh lúc này chẳng còn tâm trí hàn huyên với mẹ con Bách Lan, chỉ nói cảm ơn Bách Hợp. Liền đóng cửa xe lái xe đi ra, đợi hai cha con này vừa đi, Bách Lan mới nhẹ nhàng thở ra: “Lá gan của con không nhỏ, nếu như không chữa cho tốt. Đến lúc đó ba con cũng không bảo vệ được con.”
Bách Hợp không có lên tiếng, nếu như là bệnh khác, mình lại không hiểu y thuật tự nhiên không dám tùy ý ra tay, nhưng nếu chỉ là xương cốt sai vị. Bây giờ cô có linh lực, vô luận như thế nào cũng sẽ không náo ra chuyện lớn, có điều những lời này không thể nói cùng Bách Lan, nghe bà thì thầm vài câu thì được rồi.
Đêm cùng ngày nhà họ Diệp phái người đưa vài thứ tới, hiển nhiên là ông lão kia đã đi bệnh viện kiểm tra, không có vấn đề, nhà họ Diệp cảm kích mới đưa đồ đạc tới, lúc này Bách Lan mới nhẹ nhàng thở ra. Dặn dò Bách Hợp sau này không thể lại làm việc xúc động, bà cũng không hi vọng con của mình vì nhà họ Chương tranh giành, mang đến cho ba Chương bao nhiêu lợi ích, chỉ cầu con mình bình bình an an, cả đời trôi qua trôi chảy thì tốt rồi.
Một đêm này Bách Hợp trở lại nhà họ Chương cũng không có gì không quen, cùng ba Chương mẹ Chương nói một lát, trở lại phòng luyện võ công. Buổi sáng bắt đầu vừa làm một lần Luyện Thể Thuật, bên ngoài Bách Lan gõ cửa, hôm nay bà không định đi công ty, ngược lại chuẩn bị đi tìm nhà họ Diệp. Trước khi có chút gió thổi cỏ lay, nhà họ Diệp luôn tập thể xuất động đi tìm Chương Bách Hạ phiền toái, đối với Bách Lan mà nói, bà cảm thấy mình không nên nhúng tay quá nhiều vào chuyện của con trai con dâu, bởi vậy thường ngày cho dù xem Diệp Như Vân không thuận mắt, nhưng cũng ẩn nhẫn không phát. Nhưng mà nhà họ Diệp lại không giống với. Diệp Như Vân chỉ cần về nhà mẹ đẻ, người nhà họ Diệp lại đem Chương Bách Hạ trở thành kẻ thù, chửi bới răn dạy như là cháu nội.
Bách Lan cũng sớm đã bất mãn đã lâu về điều này, thường bà đều không nỡ mắng con thêm vài câu. Ba Diệp lại mắng như mắng kẻ thù, lần này Diệp Như Vân lại gây chuyện cùng với Trương Thiên Thành. Trương Thiên Thành mất tích, Diệp Như Vân đồng dạng cũng không thấy bóng dáng, Bách Lan không cần kiểm chứng cũng có thể đoán được Diệp Như Vân chạy theo Trương Thiên Thành. Nghĩ đến đây, Bách Lan lại ói thầm trọng bụng, mình tốn không ít tiền, coi Diệp Như Vân như con dâu, kết quả lại giống như tìm bức tượng Bồ Tát về nhà cúng, còn không có ly hôn, cô ta lại bỏ chạy theo gian phu, cơn tức này Bách Lan thật sự là nuối không trôi, tự nhiên chuẩn bị tìm nhà họ Diệp muốn tìm phiền toái.
Tuy rằng trước kia ba Chương lên tiếng muốn sau một năm Bách Hợp mới được ly hôn, nhưng cũng không nói là không thể khó xử nhà họ Diệp, Bách Hợp nghĩ cũng không khác với Bách Lan, hai mẹ con ăn nhịp với nhau, ăn điểm tâm chuẩn bị đến nhà họ Diệp, không có chờ bọn hắn đi ra ngoài thì người của nhà họ Diệp lại chủ động tìm tới cửa. Từ khi nghỉ việc ở công ty, ba Diệp gần đây cũng không có việc làm, suốt ngày ở nhà. Đối với một người bận rộn hơn nửa đời người như ông ta mà nói, tuy trước kia công ty luôn xảy ra vấn đề, nhưng ông ta chí ít có việc có thể làm, nay đột nhiên không có chuyện làm, hơn nữa hôn nhân con gái lớn trục trặc, nhà họ Chương vừa muốn ly hôn đòi trả tiền, tuy ba Diệp đã nghĩ hết biện pháp, nhưng vẫn gom góp không nổi mấy ngàn vạn, gần đây buồn được tóc bạc rất nhiều, vừa thấy già đi nhiều.
Suốt ngày ông hối hận, lúc trước không nên vì mượn tiền nhà họ Chương mà gả con gái đi, lại hận nhà họ Chương hùng hổ dọa người, hiện tại ông ta đã không có việc làm, sớm biết hôm nay sẽ rơi vào đồng dạng kết cục với hai năm trước, lúc ấy ông nên đóng cửa công ty, cũng sẽ không hại hạnh phúc cả đời của con gái, hiện nay còn muốn bồi thường tiền.
Xế chiều hôm qua, sau khi Diệp Như Vân nghe điện thoại liền không thấy bóng dáng, Ba Diệp ban đầu không để ý, gần đây Diệp Như Vân bị Bách Lan làm cho thất nghiệp, suốt ngày chỉ ở nhà, cũng không đi ra ngoài, ly hôn lại không có trông cậy, nhà họ Diệp một ngày không có tiền, thì một ngày cô ta không thể quang minh chính đại ở cùng Trương Thiên Thành, Diệp Như Vân khó chịu và cũng thầm hận chính mình làm phiền hà con gái, hôm qua xế chiều Diệp Như Vân cầm điện thoại vui vẻ đi ra ngoài, Ba Diệp còn cổ vũ con gái đi ra chơi nhiều một chú, không nghĩ tới cuối cùng vui quá trớn, hơn mười một giờ khuya còn không có về nhà!
Lúc ấy ba Diệp đã cảm thấy có chút rất không thích hợp rồi, con gái mình trước giờ đều nghe lời, từ nhỏ đến lớn, đã 24 tuổi còn chưa từng không trở về nhà sau mười một giờ đêm, ông ta bắt đầu gọi cho Diệp Như Vân, Diệp Như Vân hàm hàm hồ hồ không chịu nói ra chỗ ở, ông hỏi dồn thì Diệp Như Vân sẽ không chịu nói nữa, đến khi cúp điện thoại lại gọi lại, bên kia cũng không chịu tiếp, Ba Diệp gấp bốc hỏa, một đêm không ngủ, ngày thứ hai trời chưa sáng lại gọi cho con gái, lúc này Diệp Như Vân đã tắt điện thoại, cả người ba Diệp lập tức đều không tốt lắm, ông nhớ tới trong khoảng thời gian này hai nhà Diệp Chương vì chuyện đứa nhỏ ly hôn huyên náo túi bụi, con gái của mình lại một đêm chưa về. Hôm nay điện thoại đều không gọi được.
Lại nghĩ đến thế lực của nhà họ Chương tại tỉnh Hải Uy cùng sự hung hăng càn quấy của họ, Ba Diệp càng nghĩ càng ngồi không yên, đã cảm thấy con gái là bị nhà họ Chương giam giữ, lúc này lại là kỳ nghỉ đông, một đôi long phượng thai đã về nhà, nên ông ta liền lôi kéo người trong nhà tới tìm nhà họ Chương đòi người.
Lúc bảo mẫu nghe được tiếng chuông cửa ra mở cửa, Ba Diệp liền đem bảo mẫu đẩy ra, vào cửa liền bắt đầu tìm trong phòng: “Như Vân của tôi đâu này? Mấy người giam con tôi ở đâu?”
Bách Lan thật sự là tức không nói nên lời, một phút đồng hồ trước ba Chương đã ra cửa, nếu không ông mà nhìn thấy cái bộ dạng bắt cướp này của ba Diệp, chỉ sợ cũng phải tức giận đến không nhẹ.
“Tôi cũng muốn hỏi mấy ngươi, Diệp Như Vân đi đâu vậy?” Bách Lan âm dương quái khí hừ lạnh một tiếng, đưa mắt liếc bảo mẫu, ra hiệu nàng đi gọi bảo vệ, một mặt lại nói: “Hôm qua truyền đến tin tức. Trương Thiên Thành bị bắt không đến năm ngày mà đã đả thương cảnh sát rồi chạy, nhắc tới cũng trùng hợp, anh ta vừa chạy, con gái của ông cũng không thấy, nhà họ Diệp có phải muốn ăn hiếp nhà họ Chương, nuôi dạy cái thứ không biết xấu hổ không có ly hôn đã bỏ trốn theo trai. Bây giờ lại tới nhà của tôi đòi người?”
Nhưng cô ta cao ngạo trước mặt Chương Bách Hạ đã quen, mặc dù lúc này đã chịu cùng Bách Hợp sống một chỗ. Nhưng Diệp Như Vân không bỏ xuống được lòng tự tôn cao ngạo, bởi vậy cô ta cắn môi, do dự hồi lâu, vẫn không nói được chữ nào.
“Cô còn tới làm gì?” Bách Hợp nhìn thấy Diệp Như Vân. Nhịn không được liếc mắt, chuẩn bị đóng cửa lại, Diệp Như Vân sốt ruột rồi, thò tay liền giữ tay cô lại. Lại nhanh chóng ngửa đầu nhìn cô một cái, ánh mắt này nhìn đến mức Bách Hợp sởn hết gai ốc, nhanh chóng gỡ tay cô ta ra.
“Tôi, tôi nghĩ thông suốt…” Mu bàn tay Diệp Như Vân bị Bách Hợp đánh được nóng rát đau, Bách Hợp một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc, trong lòng cô ta có chút oán trách, lại sợ hãi Bách Hợp thật sự đuổi cô ta đi, bởi vậy cố nén không được tự nhiên. Nói ra ý nghĩ của mình: “Trước kia là tôi thực xin lỗi anh, nhưng hiện tại tôi đã nghĩ thông suốt, về sau nguyện ý sống an bình…”
Bách Hợp nghe như thế, không nhịn được cao thấp đánh giá Diệp Như Vân, thẳng đem Diệp Như Vân thấy toàn thân không được tự nhiên, cô mới nở nụ cười lạnh:
“Diệp Như Vân, đầu óc cô có vấn đề?” Diệp Như Vân với Trương Thiên Thành bỏ trốn mấy ngày. Hôm nay Trương Thiên Thành đã bị bắt, cô ta không chỗ nương tựa lại trở về, Bách Hợp cũng không biết cô ta mặt dày như thế nào mới nói những lời này.
“Cô cảm thấy cô là cái gì, hay cô cho rằng tôi đang nhặt ve chai?”
“Không phải, không phải, tôi thật sự nghĩ thông suốt…” Diệp Như Vân không nghĩ tới sau khi mình đã phóng thấp tự tôn về, Bách Hợp không chỉ không có mừng rỡ như điên tiếp cô ta về nhà, ngược lại còn châm chọc khiêu khích, nước mắt nhanh chóng chảy ra: “Tôi thật sự nghĩ thông suốt, biết rõ trước kia thực xin lỗi anh. Về sau. Về sau tôi sẽ…”
“Cút, cút ra ngoài.” Bách Hợp không thể nhịn được nữa, trực tiếp cắt đứt: “Bệnh tâm thần!”
“Không, không đừng đuổi tôi đi. Tôi biết sai rồi, anh cho tôi một cơ hội. Về sau tôi sẽ không không để ý đến anh, anh tin tưởng tôi, tôi thật sự biết sai rồi…” Diệp Như Vân thấy Bách Hợp kiên định, không khỏi hốt hoảng, vô ý thức muốn kéo Bách Hợp, lúc trước nguyên chủ có thể sẽ xiêu lòng, có lẽ hồi tâm chuyển ý, nói không chừng thật sự cho cô ta cơ hội, nhưng lúc này trong cơ thể của Chương Bách Hạ chính là linh hồn của Bách Hợp, mặc kệ Diệp Như Vân lộ ra tư thái cỡ nào điềm đạm đáng yêu, cũng không có khả năng làm cô mềm xuống. Lúc Diệp Như Vân kéo tay cô, Bách Hợp vô thức rút tay về, rời khỏi cửa Diệp Như Vân bản năng muốn đi vào trong, Bách Hợp nhướn mày, giơ chân đạp cô ta, “Nói cô cút, làm sao cô lại nghe không rõ? Đồ vật mà Trương Thiên Thành chơi chán, cô cho rằng tôi sẽ muốn?”
Lúc Diệp Như Vân nghe nói như thế, trên mặt rất rõ ràng lộ ra vài phần chột dạ hối hận lại có chút sợ hãi, Bách Hợp đá vào trên người cô ta, cô ta không dám trốn mà cũng không trốn được, một cước này thật sự đá vào trên người cô ta, thân thể cô ta bị đá lui về phía sau vài bước, cuối cùng ngã sấp xuống trên cầu thang, Diệp Như Vân bị đau đến mặt trắng bệch, lúc muốn bò người lên, không đợi cô ta xông lại, Bách Hợp đã đóng cửa lại.
Lúc này Diệp Như Vân đã đến đến bước đường cùng, Bách Hợp cũng không định nhiều lời với cô ta, bên ngoài Diệp Như Vân vừa khóc vừa gõ cửa, Bách Hợp cố nén phiền chán gọi điện thoại cho bảo vệ, cũng không lâu lắm bảo vệ đã đến kéo Diệp Như Vân đi, bên ngoài mới yên tĩnh trở lại.
Bị Bách Hợp khóa ở ngoài cửa, bảo vệ lại bắt đầu đuổi người, lúc này Diệp Như Vân mới phát hiện dĩ vãng Chương Bách Hạ yêu cô ta như tính mạng, đối với cô ta nói gì nghe nấy thật sự đã không thích cô ta, cô ta có chút mờ mịt, lại có chút không chắc, ngẫm lại về sau, không nhịn được lại khóc lên, trước kia cô ta chán ghét Chương Bách Hạ, muốn rời khỏi anh ta, cô ta chưa từng nghĩ tới có một ngày Chương Bách Hạ cũng sẽ chán ghét mình, trong lòng Diệp Như Vân, cho dù có bỏ Chương Bách Hạ trăm ngàn lần thì anh ta vẫn dỗ dành cho mình trở về, tuy lần này cô ta phạm vào sai thế nhưng mà cô ta đều đã nói xin lỗi, về sau đồng ý hòa thuận với Bách Hợp, vì cái gì anh ta không muốn tha thứ cô ta? Diệp Như Vân càng nghĩ càng đau lòng, cô ở lì không đi, nhưng sau khi bảo vệ nhận được điện thoại của Bách Hợp đã cưỡng ép cô ta rời đi.
Nhà mẹ đẻ bởi vì chuyện cô ta bỏ trốn Trương Thiên Thành làm ba Diệp bị bắt vài ngày, hận cô ta tận xương nên không tiếp nhận cô ta, dĩ vãng Chương Bách Hạ nghe lời mình hôm nay cũng không chịu đón nhận cô ta, Diệp Như Vân nghĩ đến tao ngộ mấy ngày nay rồi khóc to. Cuối cùng cô ta không thể làm gì, vì không lưu lạc đầu đường, cũng đành phải trở lại nhà họ Diệp, tuy ba Diệp hận cô ta nhưng Diệp Như Vân đã không chỗ có thể đi, cô ta quỳ gối cầu khẩn trước cửa nhà họ Diệp không đứng dậy, tuy ba Diệp giận cô ta nhưng vẫn là con gái mình, cuối cùng vẫn không đành lòng xem cô ta lưu lạc đầu đường.
Sau khi đuổi Diệp Như Vân đuổi đi, Bách Hợp phân phó bảo vệ về sau không cho cô ta tiến vào tiểu khu, chủ nhân của biệt thự này là cô, trước kia Diệp Như Vân chỉ là ở nhờ, tiền bảo vệ nhận là tiền của Bách Hợp, nhà không có liên quan gì đến Diệp Như Vân, lúc này Bách Hợp đã dặn dò, nên bảo vệ canh Diệp Như Vân cực nghiêm.
Sau khi biết chuyện giữa Diệp Như Vân và Trương Thiên Thành, ba Diệp đối với đứa con gái này coi như là rét lạnh tâm, ông từng mang theo Diệp Như Vân tới nhà họ Chương, hy vọng có thể cho con gái nối lại tình xưa cùng Chương Bách Hạ, dĩ vãng Diệp Như Vân tự cho là thanh cao, nhưng đang kết hôn lại ngoại tình, tại ba Diệp xem ra hôm nay con gái cùng Chương Bách Hạ coi như là tám lạng nửa cân, dĩ vãng Chương Bách Hạ không nên thân, không xứng với con gái của mình, hiện tại Diệp Như Vân đã làm sai chuyện, cũng may biết hối cải, cũng không tính là Chương Bách Hạ chịu thiệt. Ông cũng không yêu cầu con gái ly hôn, dù sao nhà họ Diệp không bồi thường nổi phí ly hôn, Diệp Như Vân ra chuyện như vậy, cũng xác thực mất mặt, sau này Diệp Như Vân cùng Bách Hợp sống hòa thuận, coi như trước kia không có gì xảy ra.
Nhưng Ba Diệp nghĩ hay nhỉ, lão ta lại không nghĩ tới Bách Hợp đã không phải là nguyên chủ, căn bảm không yêu Diệp Như Vân nữa rồi.
Tuy nói ba Chương đã định ra kỳ hạn một năm không được ly hôn Bách Hợp, có điều bởi vì Bách Hợp đã trị eo cho cha của Diệp tư lệnh, nhà họ Diệp rất lĩnh cái tình này, giúp đỡ ba Chương lên chức rất nhiều, lại thêm được quý nhân tương trợ, cuối cùng không tới nửa năm, ba Chương liền làm ra chiến tích xuất chúng, thăng chức vào vòng chính trị ở kinh thành rồi.
Một khi địa vị của ba Chương vững chắc, nhà họ Chương trước tiên liền tìm nhà họ Diệp giải trừ hôn sự, ban đầu ba Diệp còn không chịu, nhưng nhà họ Chương sớm đã chuẩn bị xong tư liệu cùng chứng cớ, kể cả lúc trước Diệp Như Vân ngoại tình với Trương Thiên Thành, không phải nhà họ Diệp không muốn ly hôn liền có thể không ly, Bách Lan kiện nhà họ Diệp lừa gạt hôn, tuy nhà họ Diệp cực lực phản bác, nhưng ở tỉnh Hải Uy nhà họ Chương vốn liền cây lớn rễ sâu, hiện nay ba Chương lại có chức cao, đạo lý vốn đã ở nhà họ Chương bên này, cuối cùng ba Diệp không cam tâm, bất động sản nhà họ Diệp vẫn như trước bị pháp viện phán đấu giá, để bồi thường cho nhà họ Chương.
Người đã già, lại bởi vì đứa con gái Diệp Như Vân cuối cùng rơi vào kết cục hai bàn tay trắng, người một nhà không chỗ có thể đi, ba Diệp không có việc làm, mẹ Diệp cả đời lại chỉ làm nội trợ, một đôi song sinh Long Phượng vẫn còn đọc sách, nhưng giờ nhà họ Diệp đã đến tình trạng giật gấu vá vai, nghèo rớt dái, lúc trước Diệp Như Vân êm đẹp lại không chịu làm con dâu của tỉnh trưởng, muốn theo đuổi cái gì tình yêu, cuối cùng làm hại nhà họ Diệp rơi xuống kết cục này, mất mặt xấu hổ không nói, nhà họ Diệp hiện tại càng đến bước đường cùng. Ba Diệp nghĩ đến như vậy, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, người liền mềm nhũn ngất đi, đáng tiếc đến lúc này, nhà họ Diệp bị niêm phong, ngay cả tiền đưa ông đi bệnh viện cấp cứu cũng không có.