Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 651 :

Ngày đăng: 04:04 30/04/20


Muốn vượt ngục, nếu dùng bản lĩnh chân thật ra đánh nát vách tường, hiện tại Bách Hợp còn chưa chắc chắn mình làm được, hơn nữa cô không rõ phía bên ngoài của 4 bức tường bằng cương vi tinh liệu có tồn tại thêm một lớp tường thép dày hay không. Đập sàn nhà cũng không ổn, cho dù cô có biện pháp phá hoại được lớp cương vi tinh trên sàn nhà, mà bên dưới là mặt đất thật thì cô cũng không có biện pháp ở ngay trước mũi người ta đào ra một đường hầm để chạy trốn.



Cho nên biện pháp sử dụng bạo lực để tìm đường thoát thân, ngay ở lúc Bách Hợp chuẩn bị tìm cách vượt ngục đã lập tức bị bác bỏ. Cương vi tinh hầu như không có nhược điểm, nó cứng rắn vô cùng, dù rằng Bách Hợp có thể dùng linh lực phá vỡ cấu trúc tinh thể của nó, nhưng người ở phòng theo dõi chỉ cần phát hiện ra hành vi này thì e rằng phòng giam sẽ nhận được lệnh tiêu huỷ trước kì hạn. Cho nên muốn thoát thân, biện pháp duy nhất là phải phá hoại được con chip trong cương vi tinh trước, sau đó khiến cho trang bị trong phòng theo dõi bị tê liệt, sau đó bản thân lại thử lợi dụng cái lỗ vẫn dùng để đưa thực phẩm vào trong xem có biện pháp nào để thoát ra không.



Còn về việc huỷ hoại con chip trong cương vi tinh, bởi vì thứ này là thiết bị đặc biệt, đương nhiên là có thiết lập trình tự để tự bảo hộ, nếu chỉ phá huỷ được tý chút, trí tuệ nhân tạo sẽ tự động chữa trị, nếu muốn nó không thể vận hành được trong một thời gian dài, chỉ có thể làm nó bị chập mạch, gặp vấn đề từ bên trong. Ánh mắt Bách Hợp rơi xuống vật khống chế khí cảm vẫn đeo trên cô tay, ánh mắt hơi hơi nheo lại.



Khi lại một lần nữa có thực phẩm bị ném xuống, trong lòng Bách Hợp liền bắt đầu tính toán cẩn thận thời gian. Chờ đến lần ném thực phẩm tiếp theo, khi cái lỗ trên đỉnh đầu vừa mới xuất hiện, Bách Hợp bất thình lình ngưng thở, với trình độ võ công hiện tại của cô, muốn giả chết vẫn là rất dễ, khuôn mặt cô vẫn tỉnh táo, hai mắt mở to, chỉ là hơi thở đã không có, trái tim trong nháy mắt cũng bị cô dùng linh lực bao trùm, ngưng đập, nếu dùng mắt mà nhìn, đương nhiên nhận ra ngay cô còn chưa chết. Nhưng máy móc thiết bị không phải là người, trí tuệ nhân tạo cảm ứng được tình huống như vậy, phán đoán là cô đã tử vong, ánh đèn vốn sáng ngời trên đỉnh đầu bất thình lình tắt lịm. Căn phòng tối đen.



“Diêu Bách Hợp chết rồi à?” Hình chiếu vốn sáng ngời trong phòng theo dõi đột nhiên tối lại, có người ngơ ra đến nửa ngày mới phản ứng lại kịp, không tự chủ hỏi một câu. Khuôn mặt mọi người đều lộ ra vẻ mù mờ. Các biểu hiện của trí tuệ nhân tạo đều bình thường, không thấy có vấn đề gì xuất hiện, nhưng ánh đèn trong phòng giam lại tắt đi, tình huống này thường là người bị giam trong phòng đã chết.




’Oành’ Một tiếng vang thật lớn, khiến bốn phía của phòng giam đều run lên bần bật. Muốn phá hoại thứ vật liệu bề ngoài vô cùng cứng rắn này, bất kể có dùng bao nhiêu ngoại lực công kích, trí tuệ nhân tạo bên trọng đều có thể tiến hành tự động chữa trị, cho nên muốn thực sự huỷ diệt được nó, chỉ có thể bắt đầu phá hoại từ nội tại của nó. Định luật này có thể nói là áp vào đâu cũng đúng.



Khi Bách Hợp cảm nhận được âm thanh chấn động bốn phía này, liền đưa một luồng linh khí hộ thể, chậm rãi bay lên cao. Uy lực của sự phá hoại hiện giờ đã vượt quá sức tưởng tượng của cô, cương vi tinh không chịu đựng nổi dạng sức ép này, tan vỡ trong thoáng chốc. ‘Loảng xoảng’ một tiếng, giống như tảng băng cứng bị đánh vỡ vậy, mảnh vụn liền bay tung toé bốn phía, Bách Hợp bị sức ép từ vụ nổ va đập vào thân thể đến mức lảo đảo, xiêu vẹo, dù cô có linh lực hộ thể, nhưng vẫn có mảnh vụn xuyên qua tầng linh lực, cắt qua khuôn mặt, khiến thân thể cô cảm thấy từng trận từng trận đau đớn.



‘Loảng xoảng, keng’ một tích tắc sau tiếng nổ mạnh, từ trên đỉnh đầu lại có một lượng lớn cát đá cùng tinh thể ào ào rơi xuống, một luồng không khí tươi mới theo sóng nhiệt của vụ nổ truyền vào. Nó không giống với loại không khí sạch sẽ đã được lọc và bơm hút tuần hoàn trong phòng giam, nó là loại khí trời có lẫn lộn bụi đất và mùi thuốc súng. Sau khi bị giam kín nhiều năm như vậy, Bách Hợp ngẩng đầu nhìn những ngôi sao đang lấp loé trên bầu trời đêm, rốt cục không thể kìm nén nữa, than dài một tiếng : « Mình đang ở bên ngoài rồi này! »



Theo âm thanh của tiếng nổ vang lên, cô thuận theo cơn sóng nhiệt, buông lỏng thân thể chính mình, để cho cơ thể tuỳ ý bị nâng lên theo sức đẩy của không khí, cứ thế bắn lên giữa không trung, lượng lớn linh lực ào ạt tiến vào thân thể cô khiến nó nhẹ tựa lông hồng, vụt bay qua bầu trời như một ánh sao băng, gió lớn quạt vào thân thể khiến cô có cảm giác da thịt nhói đau, nhưng tất cả những chuyện này đều không thể làm ảnh hưởng đến tâm tình rất tốt vào giờ phút này của Bách Hợp. Từ trên cao nhìn xuống, nhà giam vốn ở dưới kia giờ biến thành một đống rối loạn. Dòng điện bị chập mạch gây nổ khiến vài người trong phòng theo dõi không kịp chạy thoát thân, tiếng nổ vang dội thậm chí đánh động đội canh gác. Nhưng mà hệ thống đã vì rối loạn nguồn điện mà tê liệt, chương trình phòng cháy, chịu lửa trong khoảng thời gian ngắn ngủi vẫn chưa thể tạo ra đáp ứng thích hợp.