Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 664 :

Ngày đăng: 04:04 30/04/20


Edit: Quy bà bà



Beta: Sakura



Lâm Vân Chân tức đến độ trán nổi gân xanh, giậm chân giận dữ, trước kia điều hắn thích ở Tô Thiện Thiện chính là dáng vẻ dịu dàng, khôn khéo, dí dỏm pha trộn với mấy phần thông minh vặt của ả, lúc này mới biết, xem ra ả quả thực chỉ là dạng khôn vặt không hơn, chờ thực sự gặp phải chuyện lớn, liền cư xử ngu không ai bằng. Vào thời khắc phát hiện ra Bách Hợp, ả không kịp thời đúng lúc thông báo với mình thì thôi, ngược lại tự có chủ trương, lại còn vì thế mà dương dương tự đắc. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy hoài nghi mắt nhìn người của bản thân, cho nên chỉ lạnh lùng nhìn Tô Thiện Thiện, miệng lại bắt đầu nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh:



“Kết nối với cục di dân.”



“Cô ta không thể là Diêu Bách Hợp được, thân phận tư liệu đều không giống mà!” Bị chồng mắng, trong lòng Tô Thiện Thiện càng thêm hận Diêu Bách Hợp mấy phần, nhưng vẫn mở miệng nhỏ nhẹ giải thích: “Em có tra qua lai lịch bối cảnh cô ta…”



“Nếu anh muốn làm một phần lý lịch giả, còn không cần tốn đến mười lăm phút.” Lâm Vân Chân đang phát mệnh lệnh thì lại nghe được Tô Thiện Thiện cố công giải thích, hắn không tự chủ được quay qua nhìn ả một cái, dùng biểu tình nghiêm khắc chặn ngang lời ả. Đây chính là vấn đề giới hạn tầm nhìn, hiểu biết. Diêu Bách Hợp muốn làm ra một phần lý lịch giả kín kẽ hoàn mỹ cũng không phải chuyện khó khăn gì, nhưng trong thế giới quan của Tô Thiện Thiện thì làm giấy tờ giả là chuyện khó như lên trời, điều hắn còn chưa hiểu được chỉ là, làm cách nào mà Bách Hợp có thể tìm được thủ đoạn tránh thoát được quét hình an ninh của cảng hàng không Đế Đô mà thôi. Tất cả mọi chuyện đều khiến Lâm Vân Chân thấy trong lòng gấp đến bốc hoả.




Khá nhiều người còn đang hoang mang không hiểu, vì cái gì một người lẽ đã đã bị trục xuất lại có thể xuất hiện trên tầng thượng của biểu tượng Đế Quốc, có người không nhịn được đánh điện thoại tới cục di dân kháng nghị, chỉ là hình ảnh trên đỉnh đầu họ chỉ loé lên được một lúc lại tắt mất tiêu. Có người đầu đầy dấu chấm hỏi, có người nhịn không được chửi ầm lên mắng nhà chức trách là đám toi cơm, lúc này ánh sáng laser trên đỉnh đầu chợt loé lên, hình ảnh Bách Hợp lại xuất hiện.



Tay cô lúc này vẫn ôm ba lô, nhưng ba lô lúc này đã bị mở ra, cô lấy túi bánh mì trong ba lô ra, ăn ngấu nghiến.



“Thứ lỗi cho, vừa rồi tôi đây sử dụng máy chiếu còn chưa đủ thành thạo, cho nên có xảy ra chút sự cố ngoài ý muốn.” Bách Hợp đem bánh mì trong miệng nuốt xuống. Cả ngày hôm nay cô còn chưa kịp ăn cơm, thật vất vả một ngày, giờ mới tính là đã làm xong công tác chuẩn bị, có thể nghỉ ngơi một chút. Cô lại lấy từ trong túi xách ra một bình nước, uống một hớp nước rồi nhanh chóng đặt cái ấm qua bên, lúc này mới quay mặt nhìn tới, nhìn thẳng vào camera của máy chiếu, mỉm cười: “Chúc các vị một buổi tối tốt lành. Hy vọng hôm nay các vị đã có một ngày vô cùng vui vẻ, bởi vì sự việc sắp phát sinh kế tiếp đây, có lẽ có chút không được vui cho lắm.”



Lúc này cô nhìn qua thiết bị hình chiếu 3D, thấy được rất nhiều khuôn mặt dân chúng đang đứng bên ngoài toà Toà nhà biểu tượng Đế Quốc, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và bất mãn.



“Tôi được biết các vị muốn trục xuất tôi ra khỏi hành tinh này, loại trừ khỏi đội ngũ của các vị một con sâu làm rầu nồi canh, vậy nhưng tôi lại nghĩ, cái gì mình cũng chưa kịp làm đã phải gánh vác cái thanh danh ác độc như vậy, trong lòng cảm thấy oan uổng vô cùng, nếu mà không làm gì đó quả thực là, không thể cam tâm.” Bách Hợp cứ thế vừa ăn bánh mì vừa nói chuyện, bên ngoài Toà nhà biểu tượng Đế Quốc lúc này đã có không ít xe bay gấp gáp tụ lại, thế nhưng trong khu vực nội thành dân cư đông đúc này, dù lực lượng quân sự của Đế Quốc có lớn mạnh cường đại đến mấy, cũng vướng vào tình huống ném chuột sợ vỡ đồ, không dám dùng vũ khí có khả năng sát thương trên quy mô lớn.