Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 67 : Bia đỡ đạn báo thù (3)
Ngày đăng: 03:57 30/04/20
Edit: Sakura
Một nữ nhân tâm ngoan thủ lạt và hạ cổ thân thể của mình, bất chấp tất cả như vậy, Bách Hợp mới không tin nàng ta thuần khiết thiện lương, sang đây nhìn mình, tha cho mình? Bách Hợp cong khóe miệng lên, lúc mở cửa ra không biết có phải bởi vì quanh năm không nhìn thấy ánh mặt trời hay không, làn da của nàng trắng bạch, hơn nửa năm không thấy mà thôi, An Khánh Nguyên đột nhiên phát hiện thê tử mà mình coi thường hình như đã bất ngờ thay đổi rất nhiều.
“Lưu thị, đây là thê tử Khánh Thanh.” Lúc An Khánh Nguyên giới thiệu Lam Dụ, thái độ không được tự nhiên, tay của hắn còn vòng bên hông Lam Dụ, trong lòng Bách Hợp cũng rõ An gia xấu xa, không khỏi cười cười, không có lên tiếng, ngược lại là nhìn sang Lam Dụ một nguyện vọng chưa chắc đã hoàn thành được.
” Lam cô nương, hạnh ngộ rồi.” nàng gọi Lam cô nương mà không phải là Tam đệ muội, mắt Lam Dụ cười híp lại cong như nguyệt nha, vẻ mặt này khiến An Khánh Nguyên mất hồn mất vía: “Tẩu tử, lần đầu tiên gặp đúng là hạnh ngộ rồi, không nghĩ rằng tẩu tử là một người lạ kỳ như vậy, trước kia chưa gặp nhau, thật sự là đáng tiếc.” Con ngươi của Lam Dụ hiện lên một vòng màu xanh, đây là bệnh trạng trúng cổ độc, cô ta lại không có võ công đấy, từ bước chân cô ta phù phiếm thì có thể nhìn ra được, hơn nữa bởi vì quanh năm ăn dưỡng cổ độc dược, thân thể của nàng hương trơn trượt non mịn nhưng bên trong tổn thương rất nặng, khí sắc cũng không tốt, khó coi, sắc mặt có hơi trắng bệch, nhưng chính bởi vì như thế, càng hiện ra nàng xinh đẹp đến nhường nào.
Tuy lúc này mới luyện đạo thuật nửa năm, đồng thời Cửu Dương Chân Kinh cũng không bỏ, bởi vì ở thân phận kiếp này của nàng khá cao. Có người hầu hạ, mình không cần lo ăn uống. Hầu như giờ ngủ nàng đều dùng để luyện võ công, có chút tiến triển. Mắt nhìn sang An Khánh Nguyên, tuy nhiên hai người cách hơi xa, nhưng nàng bởi vì luyện võ công nên ánh mắt rất tốt, liếc một cái thì thấy con mắt của An Khánh Nguyên cũng phát ra vài tia ánh sáng màu lam ra, tuy nghiêm trọng không bằng Lam Dụ nhưng như vậy là đủ rồi, thấy tình cảnh này, Bách Hợp bắt đầu híp mắt lại.
Loại cổ độc này rất lợi hại. Người trúng cổ trừ phi mẫu cổ chết, nếu không chắc chắn phải chết, sau khi trúng thì yêu mẫu cổ tận xương tủy không bao giờ bỏ được. Nhiệm vụ của Bách Hợp vốn muốn An Khánh Nguyên chết, lúc này thấy hắn tự gây nghiệt thì mừng rỡ ở một bên chế giễu.
Cho dù chỉ là như vậy mà thôi, Lam Dụ đã rất vui vẻ rồi, nàng chỉ một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi, đã gặp phải gia biến, lại dám hạ cổ độc chính mình, tuy để tra tấn người khác nhưng kỳ thật tra tấn mình trước, nàng nghiêng đầu cười cười với Bách Hợp: “Tẩu khác với tưởng tượng của ta. Nhị tẩu, ta đã ở đây lâu rồi, bên ngoài An Khánh Nguyên vẫn còn chờ, ta đi trước, ta sẽ lại đến đấy.” Nàng lúc này không biết là vô ý thức vẫn cố ý gọi tên đầy đủ của An Khánh Nguyên, không hề giống vừa mới gọi tên thân mật kia, Bách Hợp chỉ coi không có nghe thấy, hơi gật đầu cười, nhưng ngẫm lại lại không bình tĩnh được:
“Nếu không có việc gì thì muội đừng tới.” Thời gian trống nàng dùng để luyện tập võ công, thật sự không có thời gian tiếp khách, Lam Dụ liền cười đến ngây thơ:
“Nhị tẩu cũng là xuất thân quan lại thế gia, không biết sao lại học được những đạo thuật này?” Nàng hỏi một câu, Bách Hợp lại không có ý giải thích, Lam Dụ cũng không truy vấn, liền đứng dậy đi về.
Nàng vừa đi Bách Hợp liền khóa cửa, mới luyện không lâu lắm, buổi tối có người tại bên ngoài gõ cửa, An Quốc Công uy nghiêm ho hai tiếng:
“A Hợp, mở cửa ra để cho ta vào, hồi lâu không thấy con rồi, tối nay tranh thủ rảnh tới thăm con một chút.”