Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 691 : Tình cảm mẹ chồng nàng dâu 6
Ngày đăng: 04:05 30/04/20
Chỉ là lúc này Nguyên Tú Châu lại cũng không phải là không muốn cầu tình cho Thẩm gia, sau khi nghe được Thẩm gia bị Bách Hợp phái người áp giải đến Nguyên gia, Nguyên Tú Châu đã cảm thấy đại sự không ổn rồi.
Tính cách Thẩm mẫu như thế nào trong lòng nàng ta rõ ràng, Thẩm gia trước mặt mọi người bị nhục nhã như vậy, sau này sao mình còn có thể gả vào Thẩm gia nữa? Hành động này của Bách Hợp không phải muốn bức mình đến bước đường cùng sao? Nàng ta muốn đi tìm Bách Hợp cầu tình, nhưng mà người trong viện nàng ta bởi vì nguyên nhân sáng sớm bao che đám tùy thị kia của tiểu hầu gia, mỗi người đã bị đánh hèo, lúc này còn không dậy nổi giường, nhân thủ Bách Hợp mới sắp xếp ở bên cạnh nàng ta, những người này nhận được căn dặn của Bách Hợp, không cho Nguyên Tú Châu đi ra ngoài một bước, Nguyên Tú Châu cho dù muốn ra ngoài cầu tình cho người Thẩm gia, các nàng cũng hoàn toàn không dám thả Nguyên Tú Châu ra ngoài một bước.
Lúc này trong đại sảnh người Thẩm gia bị buộc quỳ cả ngày, Thẩm mẫu nhịn đến đầu đầy mồ hôi, bà ta bị rót một bụng nước, lúc này đã cảm thấy vô cùng gian nan, nhưng bà ta cắn chặt hàm răng không chịu kêu ra, mà trong sương phòng Nguyên Tú Châu đã bị giam lại cũng gấp đến độ sôi sục ngất trời, Bách Hợp bây giờ căn bản không gặp nàng ta, nàng ta giả bệnh phái người đi gọi Bách Hợp, Bách Hợp lại trả lời cô không phải đại phu, nàng ta muốn muốn chạy ra ngoài gặp Bách Hợp, hạ nhân lại ngăn cản nàng ta không cho gặp.
Muốn cầu tình cho Thẩm gia, nhưng dù thế nào cũng phải gặp được Bách Hợp mới có thể cầu, Nguyên Tú Châu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng buộc lòng phải nghĩ ra một cách, nàng ta cố ý tháo đai lưng treo lên xà nhà, mình đứng lên trên, lúc đá đổ ghế, dùng sức quá độ, dẫn tới sự chú ý của người bên ngoài, đợi đến lúc nha hoàn bên ngoài cuống quít đi vào, đã thấy Nguyên Tú Châu sắc mặt xanh đen, lúc này giãy dụa không ngừng, con mắt cũng đã sung huyết trướng tím.
Ngoài đại sảnh Thẩm mẫu đã không thể nhịn được nữa, lúc chuẩn bị cầu xin Bách Hợp cho đi nhà xí, có nha hoàn hấp hấp hoảng hoảng xông vào trong. Người còn chưa tới, tiếng đã vang lên: “Bẩm phu nhân, Đại nương tử không xong rồi!”
“Mẫu thân còn nhớ, chuyện hồi đó người đã đáp ứng mẹ con không? Mẫu thân đã từng nói, sẽ một đời một thế bảo vệ Tú Châu, xem Tú Châu như ruột thịt, Tú Châu cả đời chưa từng cầu mẫu thân chuyện gì, hiện tại chỉ cầu mẫu thân tha cho Thẩm gia, tha cho Cửu Lang…” Nguyên Tú Châu nghe được lời này của Bách Hợp, không khỏi lại ôm bắp đùi cô cầu khẩn, Bách Hợp nghe đến trong lòng phiền chán, không chút nghĩ ngợi liền giơ chân lên, hung hăng đạp luôn một phát lên ngực Nguyên Tú Châu!
Nguyên chủ trước kia đối với Nguyên Tú Châu đúng là nâng trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm trong miệng lại sợ tan, mọi việc tự thân đi làm, đối với con của mình có thể dùng lời nói lạnh lùng và sắc mặt nghiêm nghị, nhưng đối với chuyện của Nguyên Tú Châu vô luận việc lớn việc nhỏ đều vô cùng để bụng, đừng nói đánh nàng ta, dù là đụng một sợi tóc của nàng ta cũng đau lòng ghê gớm, lúc này Nguyên Tú Châu bị Bách Hợp đạp một phát lên ngực, đợi đến lúc thân thể ngã thẳng tắp ra phía sau, nàng ta ngửa mặt lên trời té lăn trên đất, lúc cơn đau giữa ngực truyền vào đầu óc nàng ta, Nguyên Tú Châu mới kịp phản ứng Bách Hợp đá nàng ta.
Nàng ta không dám tin trừng lớn mắt, đừng nói Nguyên Tú Châu không thể tin được Bách Hợp đánh nàng ta, mà ngay cả hạ nhân xung quanh cũng bị biến cố này làm cho sợ hết hồn.
“Ta hối hận trước đây đã yêu thương và bảo vệ cho ngươi quá mức, nếu ngươi đã không gả được cho Thẩm Cửu lang thì không muốn sống nữa, muốn chết vì sao không sớm đi chết đi? Ngươi cả đời chưa từng cầu ta chuyện gì, mẹ ngươi lại cái gì cũng đã cầu thay ngươi rồi, sau này đừng nói chết nói sống ở trước mặt ta, ta coi ngươi như ruột thịt, ngươi coi ta như mẹ ruột lúc nào? Nguyên Tú Châu, sự sủng ái của ta cũng là có hạn.” Bách Hợp đạp nàng ta một phát, sự bực bội trong lòng đã phát tiết một chút, Nguyên Tú Châu nghe được lời này của Bách Hợp, mãi không phản ứng kịp, nàng ta nằm trên mặt đất, ngực vừa mới bị đạp qua, mỗi lần hít thở một hơi phảng phất như đều đau đớn khó nhịn, trong đầu nàng ta phát ra tiếng vang ‘ong ong’, một hồi lâu mới tỉnh ngộ lại Bách Hợp vừa mới nói cái gì, sự đau đớn trên ngực cùng với thái độ đột nhiên thay đổi của Bách Hợp, làm cho trong lòng Nguyên Tú Châu vừa sợ vừa lạnh:
“Vì sao mẫu thân nhẫn tâm với con như vậy? Chẳng lẽ mẫu thân cũng không sợ con chết thật sao?”