Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 693 : Tình cảm mẹ chồng nàng dâu 8

Ngày đăng: 04:05 30/04/20


“A… Thả ta ra, thả ta ra…” Nữ nhân kia nhìn thấy quan tài bày trong phòng, sợ tới mức vẻ mặt thất sắc, ả có dung mạo tú lệ, mặc dù không tính là sắc nước hương trời, nhưng có vài phần tư sắc, đây chính là cô nương tối hôm qua tiểu hậu gia muốn nghe ả xướng khúc, tư sắc mặc dù bình thường, nhưng âm thanh kia vẫn còn trong trẻo, hôm nay lúc Bách Hợp để cho người đi kéo người Thẩm gia, cũng phái gia đinh đi tìm ả.



Nữ nhân này vốn ở tại ngoài ngoại ô, gia đình nghèo khổ kiếm sống bằng hát rong, ban đầu lúc Thẩm Xuân Nghi dưới sự dung túng của Thẩm mẫu chạy ra ngoài thành, vốn là trốn tránh hai ngày, cuối cùng đói bụng đến không có cách nào, kết quả mò tới trong nhà nữ nhân này, lúc nhìn thấy ân công của mình đến nhà, cô nương này mở cờ trong bụng, Thẩm Xuân Nghi mặc dù không học vấn không nghề nghiệp, nhưng dung mạo ấy, tài ăn nói ấy thật sự lợi hại, nếu không lúc trước cũng không đến nỗi dụ dỗ Nguyên Tú Châu muốn chết muốn sống, hắn gia thế bất phàm, cô gái hát rong tất nhiên từ quần áo hắn nhìn ra được, một nam nhân cao lớn uy mãnh như vậy, lúc trước lại đã cứu mình trong tay con cháu quần là áo lụa một lần, nghĩ đến hắn vì mình đánh chết một tiểu hậu gia, cô gái hát rong dưới sự cảm kích trong lòng, chứa chấp hắn không nói, đồng thời không người mai mối cùng với hắn tằng tịu với nhau, cuối cùng mang thai một đứa con.



Chính thất còn chưa qua cửa, một ngoại thất không danh không phận trái lại có con trước, dưới tình huống như vậy Nguyên Tú Châu vậy mà cũng bằng lòng gả đi, cuối cùng tỷ muội tương xứng cùng với ả, hai nữ hầu chung một chồng đã truyền thành giai thoại.



Sự cao thượng đạ nghĩa của cô gái hát rong, không thích Hậu phủ phú quý, tình cảm mẹ chồng nàng dâu trung nghĩa của Nguyên Tú Châu, hai nữ không tranh giành ghen tuông, lại được người đời truyền đi xôn xao, ngược lại con trai của Cam Bách Hợp trở thành kẻ quyền quý cường đoạt dân nữ, đáng đời bị người đánh chết, sau khi chết còn bị người vỗ tay khen hay, mỗi lần lúc Bách Hợp nghĩ đến một đoạn này, lại không biết nên khóc hay cười.



“Buông ra ngươi đi đâu vậy?” Cô gái hát rong kia còn đang hoảng sợ hét chói tai. Bách Hợp đã không kiên nhẫn để cho người bịt miệng ả lại: “Lúc trước con ta mời ngươi vào phủ hát rong, ngươi thu bạc nhưng vẫn chưa hoàn thành tâm nguyện của nó, trái lại có cốt khí.”



Cô gái hát rong kia lúc này trong miệng bị mảnh lụa trắng buộc ghì lại, con mắt trợn to nhìn chằm chằm vào Bách Hợp. Lúc Bách Hợp nói lời này xong, người dùng đồ bịt miệng ả đưa tay thả ra, lúc này ả mới run rẩy nói: “Nô mặc dù xuất thân nghèo hèn, nhưng không làm thiếp thất cho người. Dù là Hậu phủ bát thiên phú quý, nhưng vừa vào Hậu môn sâu như biển…”



Nghe nói như thế, không chỉ là Bách Hợp không nhịn được bật cười một tiếng ‘phì’, người Thẩm gia ở bên cạnh cũng không nhịn được trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.



“Nghe xem, nghe xem, Thẩm Xuân Nghi vì một nữ nhân như vậy, đánh chết con ta.” Bách Hợp lấy tay áo che miệng, một câu nói đến người Thẩm gia không ngẩng đầu lên được. Thẩm mẫu chỉ biết con trai mình đánh chết tiểu hậu gia, nhưng nguyên do vì sao đánh chết con trai Cam Bách Hợp, bà ta lại không hề biết, khi đó sự việc xảy ra đột ngột, Thẩm Xuân Nghi gây họa xong trở về chỉ nói với bà ta muốn ra khỏi thành tránh đầu sóng ngọn gió hai ngày, biết con trai đã gây chuyện Thẩm mẫu chỉ biết để cho hắn tranh thủ thời gian trốn, còn chưa kịp hỏi hắn rốt cuộc tại sao. Lúc này nghe được là vì cô gái hát rong, còn là vì một nữ nhân như vậy, Thẩm mẫu nghĩ đến tra tấn hôm nay mình chịu, một ngụm máu tươi cũng suýt nữa phun ra.



“Ngươi lấy cái gì vào Hậu phủ? Ngươi lấy cái gì cầu phú quý? Ngươi cũng biết ngươi xuất thân nghèo hèn, không muốn làm thiếp thất? Ngươi ngay cả tư cách làm tiện thiếp cũng không có!” Cười xong rồi, Bách Hợp chế nhạo cô gái hát rong này hai câu, nói mãi đến khi sắc mặt ả trướng đến đỏ bừng, Bách Hợp mới lại cười lạnh một tiếng: “Trong phủ có rất nhiều người dung mạo xinh đẹp trẻ trung hơn ngươi, lấy ngươi làm thiếp, cũng không nhìn thử cái diện mạo kia của ngươi!”



“Nếu nô đã không có tướng mạo đẹp. Vì sao ngày đó tiểu hậu gia muốn cường đoạt?” Lúc này đang ở trong Hậu phủ. Cô gái hát rong biết mình bị người chế trụ, nhưng ngoài miệng lại không chịu chịu phục: “Tuy nói nô thân phận địa vị không cao, cũng không xinh đẹp bằng cơ thiếp trong phủ, nhưng cũng có cốt khí trong người!”



“Thu bạc. Ngươi đương nhiên phải xướng khúc thật hay cho tiểu hậu gia nghe, cầm bạc không làm việc. Ngươi cho rằng bạc là từ trên trời rơi xuống, dễ kiếm như vậy?” Bách Hợp cũng không muốn nhiều lời với ả, “Bình thường ngươi hát rong một ngày có thể kiếm được mười văn, hôm qua con trai ta tổng cộng thưởng năm lượng bạc, nếu ngươi đã thu bạc, dĩ nhiên là phải hát cho nó nghe tử tế! Khi đó nó không nghe được, hiện tại ngươi hãy đến đưa tang cho nó.” Tuy nói trong lòng Cam Bách Hợp hận nhất cũng không phải cô gái hát rong, nhưng cái chết của tiểu hậu gia cũng không thoát được quan hệ với cô gái hát rong, nếu đã không thể tiến vào nhiệm vụ thay nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện lúc Cam Bách Hợp mới gả cho Định uy hậu làm kế thất, Bách Hợp sẽ cố gắng hết sức thay nguyên chủ xả ngụm khí này!


Tay Bách Hợp vốn đang làm bộ lau nước mắt, bởi vì nghe được lời này của nàng ta, động tác dần dần ngừng lại, Nguyên Tú Châu bắt đầu còn đang đau khổ cầu khẩn, nhưng khi nhìn đến hai ánh mắt âm u lạnh lẽo kia của Bách Hợp, những lời còn lại nàng ta cũng không dám nói tiếp nữa, tiếng dần dần nhỏ lại, Bách Hợp lúc này vẻ mặt lạnh như băng, cái loại ánh mắt lạ lẫm này làm cho Nguyên Tú Châu nhìn đến sợ hãi trong lòng, Nguyên Tú Châu không dám nói nữa, trầm mặc chỉ lau nước mắt, Bách Hợp nhìn nàng ta rồi cười lạnh một tiếng:



“Tú Châu, đừng có ngây ngốc tuyệt thực nữa, lời như vậy cũng đừng nhắc đến, mẫu thân rất không thích nghe.”



Nguyên Tú Châu không lên tiếng, chỉ là khẽ quay đầu đi, Bách Hợp nhìn thấy bộ dạng này của nàng ta, vừa đứng lên, nha đầu bà tử phía sau cuống quít chuyển cái ghế cô vốn đang ngồi ra: “Được rồi, ngươi cũng khỏi tầm tầm rồi, người lớn như vậy, sau này cũng không nên tùy hứng nữa, trong phủ rất nhiều việc, ta về trước đây, không có việc gì chép thêm chút kinh thư cầu phúc cho đệ đệ ngươi.”



Nói xong, Bách Hợp quay người muốn đi ra ngoài, ra khỏi buồng trong, bình phong bên hông đại sảnh, trên thư án nhỏ ở một góc dùng rèm châu ngăn cách ra  bày đầy đồ còn chưa kịp thu, bên trên trái lại đã luyện rất nhiều chữ to, thế nhưng trên mỗi một trang giấy chép cũng không phải là kinh văn cầu phúc cho tiểu hậu gia Bách Hợp phân phó ngày đó, mà là ba chữ to Thẩm Xuân Nghi, Bách Hợp thấy được tình cảnh này, lại nhìn về phía buồng trong một cái, lúc này mới không chút do dự quay đầu rời đi.



Tối hôm đó phòng bếp lại truyền tới tin tức Nguyên Tú Châu không chịu ăn cơm, lại trả lại đồ ăn, lúc Bách Hợp nghe được tin tức này, chỉ là hời hợt nhíu mày:



“Nàng ta không ăn, chú ý cắt đứt nước và lương thực của nàng ta là được, chỉ cần người không chết, ta chẳng quản nàng ta đang sống như thế nào.” Lúc trước Bách Hợp đi thăm Nguyên Tú Châu, đoán chừng trong lòng Nguyên Tú Châu cho là sự uy hiếp của mình đã có tác dụng, sau khi ăn uống no đủ đã có sức lực, lại bắt đầu giày vò, nàng ta không ăn cơm cũng không có người van xin nàng ta ăn, lúc hạ nhân tới thưa lại nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh kia của Bách Hợp, lòng bàn chân cũng phát lạnh.



Thường cách hai ba ngày, Nguyên Tú Châu sắp chết Bách Hợp lại để cho người nhồi lượng lớn nước và đồ ăn cho nàng ta một lần, cô cũng mặc kệ Nguyên Tú Châu hiện tại chà đạp thân thể nàng ta như thế nào, ngược lại chỉ cần người nàng ta còn sống, về phần thân thể nàng ta sau khi trải qua việc này có suy yếu hay không, đó cũng không liên quan tới Bách Hợp rồi, bắt đầu Nguyên Tú Châu còn có thể cắn răng cố nén, thế nhưng loại phương pháp này của Bách Hợp tra tấn người nhất, vào lúc sắp chết cho nàng ta một tia hi vọng để cho nàng ta tiếp tục sống, cuối cùng vòng đi vòng lại lại cắt đứt lương thực của nàng ta, mới chống đỡ chỉ chừng mười ngày, Nguyên Tú Châu đối với loại cảm giác mấy lần suýt chết khát chết đói đã bắt đầu có chút sợ rồi, nửa tháng sau lúc nàng ta lại một lần nữa bị Bách Hợp để cho người trút cháo loãng, buổi tối người phòng bếp đưa cơm không còn nói tới lời nàng ta không ăn nữa rồi, hiển nhiên trải qua sửa trị đoạn thời gian này, nàng ta đã đàng hoàng rồi.



Mà thừa dịp trong thời gian nửa tháng này, Bách Hợp tiến cung cầu Hoàng Thái Hậu ý chỉ, yêu cầu để Thẩm Xuân Nghi Thẩm gia đến Nguyên gia ở rể.



Giữa hai nhà vốn đã định ra hôn sự từ lâu, chỉ là ở giữa có quá nhiều chuyện trì hoãn, mới mãi đến bây giờ cũng chưa thành hôn, Nguyên gia đã tuyệt hậu, Hoàng thất Đại Chu đang nghĩ phải trấn an Bách Hợp như thế nào, nếu muốn giết chết Thẩm Xuân Nghi, trong lòng Thẩm gia nhất định không cam lòng, còn nếu như muốn bỏ tù một nhà Thẩm gia, sự việc lại có chút quá mức, hiện tại Bách Hợp có tri thức hiểu lễ nghĩa, cũng không có đề xuất yêu cầu cầu Hoàng đế giết chết Thẩm Xuân Nghi đền mạng cho con trai, ngược lại dùng một phương pháp biến chiến tranh thành tơ lụa như vậy, người của Hoàng thất đối với điều này đều hết sức hài lòng.



Bách Hợp tiến cung cầu ý chỉ này vô cùng thuận lợi, Thái Hậu cơ hồ không hỏi qua ý kiến Thẩm gia, đã đáp ứng ngay yêu cầu của cô, dù sao Thẩm gia con nối dõi tràn đầy, cho dù là mất đi một đứa con trai cũng không ảnh hưởng kế thừa, mà Nguyên gia mấy đời vì bảo vệ quốc gia toàn bộ nam đinh đều chết sạch sẽ, lưu lại mầm giống duy nhất cũng đã bị chết ở trên tay Thẩm Xuân Nghi, bây giờ có thể kết thúc bằng kết cục đại đoàn viên như vậy, tất cả mọi người nên vui mừng mới phải.



Lúc biết tin tức này, Thẩm mẫu quả thực trong lòng đắng chát đến nói không ra lời, con trai vốn đang êm đẹp của bà ta, bây giờ lại bởi vì một đạo ý chỉ, mà đã trở thành của Nguyên gia, Thẩm Xuân Nghi đánh chết tiểu hậu gia, lúc này Bách Hợp hẳn là hận hắn tận xương, lúc trước Bách Hợp nghĩ hết phương pháp áp chế giày vò người Thẩm gia, còn không biết sau này cô sẽ nghĩ ra loại phương pháp gì đối phó con trai mình, vừa lo lắng cho tương lai của con trai, lại nghĩ tới mình mất đi con trai, lúc Thẩm mẫu nhận được ý chỉ này liền ngất đi.