Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 706 : Tình đầu gặp nhau quá sớm 10
Ngày đăng: 04:05 30/04/20
“Vợ à, có nhớ anh không? Anh nhớ em chết đi được.” Chung quanh còn có nhiều người nhưng tính cách Phong Ninh không sợ trời không sợ đất, nên cậu nói ra những lời này cũng không cảm thấy có vấn đề gì, ngược lại cảm thấy người chung quanh có chút chướng mắt, cậu nắm tay Bách Hợp kéo về phía chiếc xe, Bách Hợp giãy dụa không muốn đi, kế hoạch đi phỏng vấn xin việc hôm nay coi như đi tong rồi, Phong Ninh chẳng thèm nghe cô giải thích, thấy cô không muốn đi thì có chút sốt ruột, sau khi gặp mặt sự nhiệt tình của cậu càng làm lộ rõ sự lãnh đạm của Bách Hợp, xa nhau hơn một năm không có tin tức cũng không có liên lạc, trong lòng Phong Ninh rất lo lắng, nhìn thấy Bách Hợp nhìn chung quanh tìm chỗ níu lấy, dứt khoát chặn ngang bế bổng cô lên, đặt bên trong xe thắt dây an toàn thay cô, chưa đầy mấy phút chiếc xe nhanh chóng lao đi, để lại nhóm người Trần Lạc Lạc hai mặt nhìn nhau, lúc này trong lòng mọi người đều dậy lên gợn sóng.
“Bách Hợp…” Trần Lạc Lạc chạy lên hai bước, lúc nhìn thấy Phong Ninh từ trên xe bước xuống nhìn thấy cậu lái xe rời đi, Trần Lạc Lạc không biết bị làm sao trong lòng đột nhiên mất mát, cô muốn đuổi theo hỏi cho rõ ràng, nhưng chiếc xe kia nghênh ngang rời đi. bọn người Dương Lỵ tuổi còn nhỏ không biết được bảng số xe này ý nghĩa như thế nào, nhưng khi nhìn chiếc xe chỉ cảm thấy không phải rẻ đâu, mấy người nhìn thoáng qua nhau trên mắt lộ ra vẻ bất định.
Bị Phong Ninh cưỡng ép đưa đi, cuộc hẹn phỏng vấn với tiệm trà sữa coi như xong, Bách Hợp thở dài, Phong Ninh so với cô còn muốn đau buồn hơn. Xe đỗ tại bãi đỗ xe, tìm một tiệm ăn cơm kéo Bách Hợp vào, đặt phòng riêng, Phong Ninh quay quanh Bách Hợp mà bắt đầu:
“Em không nghe điện thoại của anh, nhìn thấy anh một chút cũng không vui, còn không nói là nhớ anh, hiện tại nhẫn cũng không đeo!” Lúc nãy Phong Ninh dắt tay Bách Hợp cũng nhìn thấy trên tay cô trống không, năm trước hai người mua nhẫn cặp tình nhân mà lúc này không thấy bóng dáng, tuy nói đàn ông nước mắt không dễ rơi chẳng qua là chưa chạm tới chỗ đau lòng thôi, Phong Ninh nhìn thấy như vậy trái tim rỉ máu, lại nhìn Bách Hợp kế bên đang thong thả uống trà, liền ngồi xổm trước mặt cô nhìn chằm chằm vào cô.
“Anh cũng không có đeo.” Bách Hợp bị nhìn chằm chằm sợ nổi da gà, lúc cậu im lặng ánh mắt có chút áp bức, hơn nữa lúc này ánh mắt lộ vẻ đau buồn, thấy Bách Hợp không nóng không lạnh chỉ vào cậu hỏi một câu, nghe thế cậu đưa tay cởi nút áo quân phục, Bách Hợp nhìn thấy bộ dạng này cảnh giác lui về sau ghế một chút, nghĩ tới Phong Ninh không sợ trời không sợ đất, liền nói: “Anh muốn làm gì?”
Vốn dĩ Phong Ninh có chút tức giận, nhìn thấy biểu tình Bách Hợp như vậy ngược lại giận đến bật cười: “Biết sợ rồi sao?”
Quen biết Bách Hợp thời gian dài như vậy cho tới giờ cô đều là nhàn nhạt, bất kể là lúc cô đồng ý làm bạn gái mình hay sau này hai người đã thân thiết, sự bình tĩnh của cô có chút không bình thường, bởi thế thấy mình đặc biệt ngây thơ, Phong Ninh nhiều lúc rất muốn trước mặt cô biểu hiện một mặt thành thục và ổn trọng khác, để cho cô ở trước mặt mình có thể biểu lộ ra bản tính cô gái nhỏ, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy cô là chịu không nổi, không nghĩ tới lúc này Bách Hợp lại khẩn trương, tuy chỉ là cau mày ánh mắt cảnh giác nhìn mình, bởi vì bình thường cô rất ít lộ ra biểu tình như vậy, Phong Ninh cảm thấy rất yêu thích, cố ý dọa cô, hướng phía cô dựa qua.
“Em nói xem anh muốn làm cái gì?”
Mặt cậu dựa qua càng ngày càng gần, Bách Hợp có thể ngửi thấy được mùi xà bông thơm cùng với mùi dầu gội trên người cậu, ngay từ đầu Phong Ninh chỉ muốn đùa giỡn với cô, đến cuối cùng lỗ tai ẩn ẩn có chút nóng lên, mặt dán về phía cô càng dán càng gần, đôi má phấn nộn không tì vết của thiếu nữ, lỗ chân lông rất nhỏ cơ hồ không nhìn thấy được, trên mặt một lớp lông tơ nhẹ nhàng, da thịt no đủ sáng long lanh, không cần sờ cũng có thể cảm giác được độ đàn hồi không gì so sánh bằng. Ánh mắt cậu rơi vào phần môi Bách Hợp, nhớ tới một năm trước mình đã từng hôn qua, trong miệng không khỏi cảm thấy hơi khô khát vô thức muốn dán tới, Bách Hợp nhìn thấy ánh mắt cậu chăm chú vào bờ môi mình, hầu kết trượt lên trượt xuống, liền giơ tay lên ‘Bốp~’ một phát đánh vào mặt cậu để cậu thanh tỉnh lại.
Cái tát này đối với Phong Ninh mà nói như đập muỗi, căn bản không làm cậu ngừng lại động tác, tay con gái sức lực không lớn bằng tay cậu, ngược lại mềm mại dễ chịu và còn non mịn hơn mặt cậu nhiều, mang theo chút hơi lạnh đụng tới trên mặt cảm giác rất tốt, cô đẩy đẩy Phong Ninh xa ra, một chút lực đạo này giống như mát xa cho cậu, Phong Ninh đều không nỡ đẩy tay Bách Hợp ra, ngược lại để mặt vào lòng bàn tay cô cọ cọ vài cái, vừa cọ qua râu ria đâm vào lòng bàn tay cô cảm thấy có chút ngứa ngứa, Bách Hợp định rụt tay về, Phong Ninh thoáng cái liền bắt được tay cô, dùng sức áp vào mặt không cho rút ra, một tay còn lại tiếp tục mở cúc áo.
Cô nhớ tới lúc gần đi Phong Ninh bảo cô lấy nhẫn đeo vào, Bách Hợp liền mở ngăn tủ của mình tìm ra đeo vào
Trần Lạc Lạc ngồi trên giường, một đầu tóc dài mượt buông xõa ra, biểu tình có chút tim đập mạnh loạn nhịp, không biết là đang suy nghĩ gì, Dương Lỵ nghe Bách Hợp nói như vậy sắc mặt có chút mê man:
“Lúc đó không phải bạn nói bạn trai bạn chỉ là anh lính thôi sao?” Hôm nay Phong Ninh tới đón Bách Hợp lại lái chiếc xe kia, mẹ Dương Lỵ từng lén nói với cô chiếc xe Jeep đó rất đắt, lúc trước Bách Hợp nói bạn trai của mình đi lính, cô ta xuất thân nghèo khó hai người là học thời cấp 3, mọi người đương nhiên cho rằng gia đình bạn trai của cô cũng nghèo nên mới bị người nhà đưa đi nhập ngũ, không có ai nghĩ tới bạn trai của Bách Hợp là người vừa có tiền vừa đẹp trai, khác xa trong suy nghĩ của mọi người.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Phong Ninh, xác thực mặc một thân quân trang, thân hình cao lớn rắn chắc, tuy rằng tóc cắt đầu đinh nhưng giơ tay nhấc chân khí độ đó không phải người bình thường có được. lúc này Dương Lỵ nhớ tới thì trái tim có chút nhảy loạn, xuất thân của Phong Ninh không đơn giản, gia đình có thể dạy dỗ ra đứa con có khí chất này không thể dùng lời nói để hình dung, cảm giác vương giả, Dương Lỵ cảm thấy trong lớp học không có một nam sinh nào có thể so sánh được, cho dù là các bạn năm nhất cùng khoa, mặt có tí đẹp trai, nhưng vô luận thế nào cũng kém hơn cả.
Dương Lỵ luôn cảm thấy lúc trước Bách Hợp nói bạn trai của mình chỉ là anh lính vì gạt người, trong lòng cô gái nhỏ thấy mình bị lừa một vố, bởi vậy lúc nói chuyện đều mang theo vài phần oán trách, Bách Hợp cũng không quay đầu lại: “Anh ấy vốn là anh lính mà.”
“Đó cũng không phải là anh lính bình thường, một người lính bình thường chỉ sợ không mua nổi chiếc xe kia, càng huống hồ là biển số xe vip đó.” Không có năng lực nhất định thì sẽ không lấy được biển số xe vip kia, chứ đừng nói chi bảng số xe vip như vậy gia đình bình thường nào có thể lấy được, Trần Lạc Lạc cúi thấp đầu trong lòng rối bời luôn có cảm giác khó chịu giống như món đồ thuộc về mình bị người khác cướp đi, cảm giác này xuất hiện khi Phong Ninh gọi Bách Hợp một tiếng ‘Vợ yêu’, cho nên lúc ăn cơm Trần Lạc Lạc đều có chút không yên lòng, may mà nhóm người Dương Lỵ cũng bị kích thích bởi vậy trên bàn cơm không ai chú ý đến sự khác thường của cô. Ngược lại mỗi người đều thất hồn lạc phách. Sau khi ăn cơm xong cũng không ai còn lòng dạ đi chơi tiếp, mọi người trở về ký túc xá lo lắng đợi Bách Hợp trở về, nghĩ muốn hỏi thăm tình huống của bạn trai Bách Hợp, một giờ trôi qua như cách cả năm.
Trần Lạc Lạc nghĩ đi nghĩ lại bản thân mình xác thực chưa từng gặp qua Phong Ninh, cô cẩn thận nhớ lại kiếp trước của mình, lúc ấy không ít đàn ông ở giới thượng lưu xem cô như món đồ chơi, thân thể cô bị rất nhiều người đụng qua, cô cẩn thận suy nghĩ cố gắng nhớ xem mình đã từng gặp qua Phong Ninh chưa, thế nhưng xác thực không có, thậm chí cô còn không bỏ sót bất kỳ chi tiết nhỏ nào.
Sau khi trọng sinh thì trí nhớ của cô tốt hơn kiếp trước rất nhiều, cô xác thực không nhớ bản thân mình đã gặp qua Phong Ninh chưa, nếu như gặp qua cô sẽ không quên, người nam nhân có khí thế như Phong Ninh chỉ cần nhìn qua một lần thì sẽ không quên được, cô khẳng định mình chưa từng gặp Phong Ninh, nhưng một người như Phong Ninh là bạn trai của người khác, trong lòng cô giống như bị người đoạt mất đồ yêu thích vậy, cảm giác như thế nào cũng không gạt đi được.
Theo lý mà nói loại cảm giác này là ảo giác, chính mình không biết Phong Ninh là bạn trai của cô bạn học cùng phòng, mình và anh ta cũng không quen biết, cho dù nhìn chiếc xe của cậu lái hay khí thế của cậu xem ra xuất thân cao, nhưng mà bọn người Dương Lỵ hâm mộ Bách Hợp thì cũng thôi đi, còn Trần Lạc Lạc cô xuất thân từ gia đình phú quý, nhà kinh doanh châu báu lớn nhất thủ đô là cha của cô, bản thân cô từ nhỏ lớn lên như công chúa làm sao có cảm giác như vậy? Cho dù Phong Ninh xuất thân cao quý nhưng mình cũng đâu có kém, nhiều nhất là do cô hâm mộ Bách Hợp một cô gái bình thường lại có thể quen được bạn trai như thế mà thôi, nhiều nhất chỉ là hâm mộ Bách Hợp chim sẽ bay lên thành phượng hoàng, nhưng vì sao lúc này cô vẫn cảm thấy không cam lòng.