Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 72 : Bia đỡ đạn báo thù (hết)

Ngày đăng: 03:57 30/04/20


Bắt đầu từ An Quốc Công, kế tiếp cách hai ngày liền sẽ phát sinh chuyện như vậy, nửa tháng trôi qua, An gia bất an đồng thời có hơn phân nửa trúng cổ độc, nhưng người bị chết lại không nhiều, suốt ngày đều có thể nghe thấy trong phủ tiếng thở dài buồn bã, loại cổ độc này rất tra tấn người, chỉ cần dính máu hoặc tiếp xúc thân thể sẽ bị lây bệnh, nhất là chuyện phòng the, càng kịch liệt thì càng cung cấp chất dinh dưỡng những con côn trùng phát triển. Hoặc là trùng lớn lên tiến vào trong thân thể người cũng sẽ lây bệnh, hơn nữa ủ bệnh rất lâu, trước đó ngoại trừ con mắt xanh ra, căn bản không có bất luận bệnh trạng gì.



Thật đáng buồn là, người trúng cổ độc sẽ không chú ý tới.



An gia tùy thời đều có thể nghe được ‘Ôi’ tiếng rên rỉ thống khổ, loại cổ độc này không để cho người chết dễ dàng, sẽ kéo dài sự thống khổ , rồi dần dần cảm giác được chính mình da thịt bị côn trùng ăn, cho đến khi côn trùng chui ra từ lỗ tai lỗ mũi, cuối cùng thống khổ chết đi, quá trình này chừng hơn nửa tháng, trong nửa tháng này người trúng cổ độc đều cho rằng chính mình còn chưa chết, bản năng sẽ sinh ra hi vọng sống sót, sẽ dốc sức liều mạng tìm đơn thuốc, nhưng cuối cùng không có tác dụng, cho nên khi chết đều tuyệt vọng đấy.



Cũng bởi vì như thế, Lưu Bách Hợp kiếp trước cũng chết kiểu này, cho nên nàng đặc biệt oán hận. Bốn phía đều có thể ngửi thấy mùi máu tươi, toàn bộ An gia giống như địa ngục.



Tuy nói An Quốc Công vừa bắt đầu hiện ra bệnh trạng trúng độc, nhưng lão lại có ý chí sống ương ngạng nhất, trượng phu Lam Dụ – An Khánh Thanh hai ngày trước đã bị chết, nhưng An Quốc Công vẫn còn sống, tuy lão đã không thể xưng là người rồi. Bách Hợp ở trong phòng vẽ phù giết thời gian. Liền có một cái nha hoàn mới đến phủ run rẩy nói Vương thị cho mời, gần đây trong phủ lòng người bàng hoàng bất an. Rất nhiều người cũng không tâm tư đưa cơm đưa đồ ăn rồi, may mắn Bách Hợp luyện đạo thuật, hiện giờ tuy chưa đến trình độ Tích Cốc kỳ, nhưng không ăn mấy bữa thì nàng cũng không đói, lúc đói bụng không chịu được thì xuất phủ tùy tiện ăn là được, bởi vậy nàng cũng không quan tâm An gia biến dị.



Vốn Bách Hợp không muốn đi qua, nhưng muốn nhìn xem Vương thị định làm gì, nàng do dự một phen, vẫn là đi.



Vừa mới tiến sân nhỏ của Vương thị, liền nghe được một tiếng gào thét giống như không phải người. Nàng tiến  vào cửa sân, liền nghe được Vương thị hét lên một tiếng: “Đóng chặt cửa sân, không cho phép nàng ta đi ra ngoài, đi mời Quốc Công cùng với Thế tử gia!” Vương thị quát chói tai, chỉ nghe được rất nhiều tiếng bước chân trầm trọng, Bách Hợp thấy được một tình cảnh buồn nôn nhất, nàng thấy được trên mặt An Quốc Công máu thịt mơ hồ, kéo lấy hai cái nát chân đi ra, xiêm y trên người lão đã sớm bị máu thấm ướt. Tóc bám đầy trên mặt lão.


Một cỗ trong xe ngựa ra khỏi thành, Lam Dụ ăn mặc một bộ trắng thuần xinh đẹp không giống người phàm, hai đầu lông mày nàng mang theo vài phần màu sắc trang nhã, con mắt Băng Lam khiến người ta vô cùng chú ý, trong xe tản mát ra mùi vị, nàng lại lơ đễnh, nhẹ vỗ về khuôn mặt sớm đã không có tri giác, trong miệng nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ không sợ, Dụ Nhi giúp tỷ, cùng tỷ đi du lịch khắp non sông. Dụ Nhi chỉ có một yêu cầu, muốn vĩnh viễn ở bên cạnh tỷ tỷ, chết cùng một chỗ. Hiện nay thật tốt, không có người cùng ta đoạt tỷ tỷ.” Bên cạnh rất nhiều có con ruồi bay tới đều bị nàng dùng châm đâm xung quanh xe, không chịu để cho chúng tiếp  cận, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.



Lam Dụ ra khỏi thành chưa tới nửa năm, lần lượt vài hộ có quan hệ thông gia với An gia cũng bộc phát ra bệnh truyền nhiễm, do An gia lây bệnh khiến cho vài hộ bị diệt sạch sẽ.



Tính cả nô bộc…, tổng cộng người chết đã có thể dùng số lượng hàng vạn. Lần này đủ ghi vào sử sách vương triều Đại Ung, về sau khiến cho người Đại Ung biến sắc, đối với cái này một chuyến tai hoạ phát sinh, có người từng nói là An gia nhiều biết không nghĩa sĩ liêm sỉ, lúc trước An Quốc Công chinh chiến giết người quá nhiều, oán khí trên người quá nặng, người chết bị lão giết đến báo thù rồi.



Cũng có người nói là vị tiểu công chúa Nam Đường Lam Dụ kia tự ý chế cổ trả thù, càng có người nói là mọi người Nam Đường không cam lòng tử vong, linh hồn hóa thành côn trùng đến ăn thịt người An gia, thậm chí còn có ít người nói là Hoàng đế không có tư cách, nổi lên náo động lớn như vậy.



Nhưng bất kể nói như thế nào, Hoàng đế Đại Ung danh vọng xấu, không đến 50 tuổi liền thối vị nhượng chức, Nam Đường đã trở thành vong quốc thần bí rất nhiều người trong mắt, cái phủ đã phát sinh đủ loại theo đại hỏa tan thành mây khói.



Vị tiểu công chúa Nam Đường kia bị mọi người hình dung thành Giai Lệ tuyệt sắc, bắt đầu ở tất cả đại quán trà truyền lưu truyền thuyết về nàng, đã trở thành hồng nhan bạc phận.



Vài năm sau, từng có người nghe nói đã từng gặp một thiếu nữ tuyệt mỹ mang theo một cỗ xe có mùi cổ quái du lịch khắp nơi, khiến cho rất nhiều người tranh nhau đi tìm, nhưng lại không tìm thấy tung tích.