Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 734 : Kế nữ Mộ Dung gia 12
Ngày đăng: 04:05 30/04/20
Edit: Serena
Minh Bách Hợp vốn không phải là con gái ruột của Mộ Dung Phiếm, cho dù xuất thân Mộ Dung gia, gả cho con trai Tử Tiêu thành chủ cũng đã là trèo cao, nói chi Bách Hợp chỉ là con riêng của vợ mà thôi, nếu không có Mộ Dung Phiếm, cô có thể có cuộc sống như ngày hôm nay sao?
“Hiện tại thiếu thành chủ đúng là còn sống êm đẹp, nhưng ngày đó khi ngài gả con cho thiếu thành chủ, bộ dáng chàng cũng không phải tốt như hôm nay”. Bách Hợp nói xong, không nghĩ tới Minh mẫu lại kích động, giật mình nhìn cô, còn thái độ côv ẫn thập phần lãnh đạm, bởi lúc này Lý Duyên Tỷ cùng với cô tiến vào nhiệm vụ, cái thân phận Thiếu thành chủ này mới còn sống tiếp được, nếu không Thiếu thành chủ nguyên bản kia đã sớm chết rồi. Trong tình tiết Minh Bách Hợp khi gả đến thành Tử Tiêu, nhìn ra được kết cục của nàng sẽ là một tân nương xung hỉ không thành công. Minh mẫu chưa từng suy nghĩ tới điều đó, lúc này nhìn thấy Lý Duyên Tỷ còn sống, ngược lại Minh mẫu cho rằng cô là đồ không biết tốt xấu. Bách Hợp thần sắc nghiêm túc, nếu không phải nguyện vọng còn ẩn dấu của nguyên chủ có khả năng nằm trên người Minh mẫu, cô thật không muốn cùng một phụ nữ như vậy lãng phí miệng lưỡi ở chỗ này.
“Cứ cho là như thế, mẫu thân có biện pháp nào đây? Con ngày đó lại không biết tốt xấu đi thích Chiêu Dương công tử, khiến cho lão gia giận dữ, mẫu thân cũng vì không còn cách nào bảo vệ nổi con, mới vì con tìm ra mối hôn sự này.” Minh mẫu rõ biết trong lòng nữ nhi oán hận bà, thế nhưng cứ nghĩ tới chuyện Minh Bách Hợp thích Lý Chiêu Dương ầm ĩ một thời ai cũng biết, trong lòng bà liền có chút không thoải mái. Minh Bách Hợp biết rõ Lý Chiêu Dương là hôn phu của Mộ Dung Tương Nhi, hết lần này tới lần khác không biết tự lượng sức mình đi thích hắn, ví trí mẹ con bà ở Mộ Dung gia liền trở nên cực kỳ khó xử. Một quả phụ như bà mang theo hai đứa con gả cho Mộ Dung Phiếm, được ông che chở, vốn đã nhận nhiều ánh mắt của mọi người, nay Minh Bách Hợp lại còn không hiểu chuyện làm ầm ĩ thành kết quả như vậy. Trong lòng Minh mẫu thực sự cũng oán hận.
“ Nói rất hay như là mẫu thân đã từng bảo vệ con vậy.”
Bách Hợp thốt ra lời này mang theo oán khí bên trong, chính cô nói xong còn ngẩn ngơ, mà Minh mẫu cũng hơi sửng sốt. Ngay sau đó bà lần ống tay áo móc ra một chiếc khăn, chà chà cho nước mắt rơi xuống: “Con quả nhiên oán giận mẫu thân, mẫu thân còn có thể làm sao? Phụ thân con lúc xưa chọc phải phiền toái, thay người ta ra mặt rồi bị người sát hại. Kẻ thù đã tìm được ba mẹ con ta, lúc đó con với anh con tuổi đều còn nhỏ, ta một thân đàn bà, đèo bòng hai con một trai một gái, ngoài việc gả cho Mộ Dung Phiếm, ta còn có cách nào? Muốn bảo vệ mạng sống anh em con, không có chỗ dựa, làm sao mà được? Nếu vì phụ thân con mà thủ tiết, nếu không tái giá, ba mẹ con chúng ta hôm nay cỏ trên mộ đã mọc cao bằng người!”
Minh mẫu nói lên chuyện năm đó, trong lòng cũng kèm theo oán giận, lúc trước Minh phụ giúp người gặp nạn, chẳng biết sao lại chọc phải rắc rối, kết cục rước lấy một đám người đuổi giết, ông đã chết thì thôi hết chuyện, nhưng lại để lại một đống phiền toái. Nhớ tới cảnh ngày xưa mình dẫn hai đứa con chạy thục mạng khốn khổ vì bị người đuổi giết, nếu không có Mộ Dung Phiếm kịp thời đem người tới cứu, năm, sáu năm trước ba mẹ con mình đã chết rồi! Mộ Dung Phiếm không chỉ cứu được tính mạng của bà, còn nguyện ý che chở bà, cuối cùng là cưới bà, cho bà chỗ an thân, so sánh với chồng trước, sống thì ông trông tuấn mỹ phi phàm hơn hẳn, lại có thanh danh trên giang hồ. Cả nhà lúc ấy chẳng phải sống qua thời gian rất dễ chịu hay sao?
Minh mẫu nghĩ đến đó, oán hận trong tâm lại dâng lên: “ Ngày đó nếu không may mắn có Mộ Dung Phiếm ra tay, con đã sớm chết rồi! Làm gì có ngày hôm nay con đứng đó mà hận ta?”
Bách Hợp xem bộ dáng Minh mẫu lau ngước mắt, cũng không muốn bước lên an ủi bà ta, một cảm xúc bi thương bên trong thân thể này từ từ dâng lên. Cô nén lại cảm giác phức tạp trong lòng, không nói một lời.
Minh mẫu chỉ nghĩ là đã thuyết phục được cô như bình thường:
“Ta gả cho Mộ Dung Phiếm vốn không hề dễ dàng, nếu ta không gả cho ông ấy, dễ dàng nuôi con lớn lên sao, tuy lúc nhỏ Mộ Dung Thùy Thanh bắt nạt con, nhưng nó có từng ngăn cản con ăn mặc? Lần này con xuất giá, chẳng phải là nó tự mình hộ tống con? Thậm chí lần nay hộ tống con một chuyến về, người bị trúng ám toán, hôn mê đến nay chưa tỉnh lại, thành ra hôn sự Tương Nhi nó là đại ca ruột thịt cũng không thể tới tham gia được, con còn có gì oan ức hay sao?”
“Đã không nỡ. Thì đừng đi.”
Nàng ta mặc một bộ đồ đỏ nhàn nhạt, sắc mặt mang theo vài phần quạnh quẽ cùng phiền chán. Minh mẫu vừa nghe giọng nói của nàng ta theo bản năng liền đứng lên. Trên mặt bà lộ ra dáng tươi cười nịnh nọt, quay nhìn Mộ Dung Tương Nhi đang đứng tựa nơi cửa phòng bên cạnh. Biểu cảm đáng khinh, cuống quýt dựa dẫm, nhỏ giọng nói: “Không phải không nỡ, phụ thân con giao chuyện này cho ta, ta làm sao lại không muốn làm tốt chứ, ta gần đây luôn xem con như con gái ruột mà đối đãi…”
Minh mẫu nịnh nọt cũng không có được niềm vui của Mộ Dung Tương Nhi, nghe nói như thế, nàng ta chỉ lạnh giọng nở nụ cười, một tiếng cắt đứt lời nói của Minh mẫu:
“Mẫu thân của ta chỉ có một, đã chết trước khi bà về nhà chồng.”
Bởi vì cái chết của Mộ Dung phu nhân, những năm gần đây cho dù Minh mẫu nịnh nọt nàng ta như thế nào, Mộ Dung Tương Nhi thủy chung không lay động, lúc này, Minh mẫu bị Mộ Dung Tương Nhi làm mất mặt, trong lòng đắng chát mà ngoài miệng cũng không dám nói ra, nén giận vờ như không nghe thấy lời nói vừa rồi của côta: “Việc cấp bách bây giờ, là hoàn thành hôn sự giữa Chiêu Dương công tử và con, ta đã nghe ngóng qua, phụ thân con chậm thì một tháng, nhanh thì mười ngày, sẽ đi tới thành Tử Tiêu, con an tâm chờ đợi là được.”
Minh Diệc Kiêm vừa thấy Mộ Dung Tương Nhi xuất hiện, ánh mắt dừng lại trên người nàng ta không dời đi nổi, hai người này nói gì qua lại đều không rơi vào lỗ tai hắn, hắn si ngốc nhìn chằm chằm Mộ Dung Tương Nhi.
“Trong lòng bà đến tột cùng nghĩ gì, chính bà rõ ràng nhất. Không phải vì hôn sự của ta và Chiêu Dương công tử ta cũng mặc, mẹ con các người đều giống nhau, mẫu thân muốn cướp chồng người, hôm nay đến phiên con gái, tính cách như thế, giống như chuyên nhìn chằm chằm vào đàn ông nhà người khác. Bà có phải hay không vì con gái bà mà cố ý kéo dài, chờ phụ thân ta đến rồi mọi chuyện đều sẽ rõ ràng, đừng có ở trước mặt ta giả mù sa mưa nói cái gì gì mà vì tốt cho ta. Những chuyện ma quỷ này, nếu ta tin, chỉ sợ nối gót mẫu thân ta, vì sao mà chết cũng không rõ ràng.”
Mộ Dung Tương Nhi lúc nói chuyện ngữ điệu lạnh mỏng như băng, mở miệng lời nào lời nấy cay nghiệt phi thường, nói thẳng cho sắc mặt Minh mẫu trướng lên đỏ bừng, chỉ biết vâng vâng ừ ừ không nói nổi câu phản bác lại.
“Nam Hải Quan Gia, Quan Thúc Ngã của ta đưa hạ lễ tiến đến thành Tử Tiêu, thành chủ đã phái người thiết yến khoản đãi, Bích La đến hầu hạ ta rửa mặt, buổi tối ta muốn đích thân đến dự tiệc, nhìn xem đến tột cùng Lý gia muốn làm gì.” Mộ Dung Tương Nhi châm chọc Minh mẫu xong, không thèm liếc gương mặt mỹ nhân sắc mặt xanh trắng đan xen, lạnh lùng kêu nhà hoàn thiếp thân vào hầu hạ, lúc gần đi cũng không quay đầu lại:
“Dựa vào nhà họ Minh các người? Giống như mẫu thân ta ngày trước bị bà chiếm tổ, hôm nay bà định quấy nhiễu hôn sự này, vì con gái bà mà chiếm tổ nữa ư?”