Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 738 : Kế nữ Mộ Dung gia 16

Ngày đăng: 04:05 30/04/20


Nhi tử đã không còn, sau này bà còn biết dựa vào ai? Tuy Mộ Dung Phiếm sủng ái bà, nhưng hai người dù gì chỉ là vợ chồng nửa đường, không phải vợ cả kết tóc se tơ, vài chục năm sau, ai biết lão có nhìn trúng một người phụ nữ khác hay không? Con trai mới là chỗ dựa sau này của bà, mà bây giờ có thể vì Mộ Dung Tương Nhi hại mà đã chết, Minh mẫu muốn khóc, nhưng khóc không được.



Dòng lũ dưới chân chậm rãi chảy, rất nhiều thi thể của dân chúng nổi lên. Lý Chiêu Thành khiếp sợ phi thân đến, trước lúc Lý Duyên Tỷ và Bách Hợp rơi xuống nước đã tiếp được hai người. Còn Lý Chiêu Dương thì có chút thất hồn lạc phách, hắn tự thấy chính mình là thiên tài trăm năm khó gặp của Lý gia, có thể hắn cũng không biết luyện Băng Phong Thiên Lý, nhưng Lý Duyên Tỷ mới xuất ra một chiêu kia, khiến cho thiên chi kiêu tử như Lý Chiêu Dương bị đả kích rất lớn.



Khục khục.



Mộ Dung Thùy Thanh mà mọi người đều cho rằng hẳn phải chết bởi một chiêu kia đang trồi lên từ mặt nước. máu từ người hắn nhuộm đỏ mặt nước chung quanh, đỏ mắt đỏ ngầu của hắn ngó Bách Hợp ở trên không, mặt mũi tràn ngập sự điên cuồng.



“Vậy mà ngươi còn chưa chết!”



Lý Chiêu Thành giận dữ. Mộ Dung Thùy Thanh ngày đó ám sát con trai mình, lại thừa dịp mình rời Tử Tiêu thành lại xuất hiện, vừa rồi đánh nhau cùng con trai mình, kẻ đần cũng có thể suy ra thành Tử Tiêu xảy ra chuyện lớn như thế không thoát khỏi liên quan với hắn. Nội tâm Lý Chiêu Thành dâng lên sát ý, trước tiên vận khí mang hai người Bách Hợp đến cây tùng trên vách núi, quay đầu đang muốn chém giết Mộ Dung Thùy Thanh, bỗng Lý Duyên Tỷ có chút suy yếu mà lắc đầu:



“Đừng vội giết hắn.”



Lý Duyên Tỷ đã cố tình lưu lại một mạng của Mộ Dung Thùy Thanh đấy, nhưng lúc này anh không thể nói ra nguyên nhân thật sự với Lý Chiêu Thành.



“Câu hỏi!”



Anh đơn giản nói ra hai chữ, sau đó liền nghiêng đầu dựa vào ngực Bách Hợp, khí tức bắt đầu uể oải. Anh đã súc tích năng lượng từng tý một chính là vì một khắc đánh bại Mộ Dung Thùy Thanh đó. Lúc này cho dù năng lượng chưa dùng hết thì cũng sót lại không bao nhiêu, chỉ sợ Lý Duyên Tỷ muốn hôn mê tại chỗ. Lý Chiêu Thành nghe lời Lý Duyên Tỷ rồi vớt Mộ Dung Thùy Thanh từ trong nước lên.




“Ngày đó đám lão già Thiên sơn kia đã từng nói con trai đời thứ hai của Lý gia sẽ sống không qua 18 tuổi, nên Minh Bách Hợp mới được gả tới cho hắn, vì sao mà hắn ta vẫn còn sống!?”



Hắn đã tính toán rằng, Lý Duyên Tỷ sống không hơn 18 tuổi, Minh Bách Hợp được hắn đem gả đến rồi sẽ thành quả phụ, nếu không phải vì hắn tin lời bói quẻ của đám người Thiên Sơn vô dụng kia, hắn đã không cần tổn hao tâm sức trắc trở như vậy, cuối cùng đã chắp tay dâng Minh Bách Hợp đi, kết cục hôm nay không thể đoạt trở về.



Người Lý gia không nghĩ tới lại nhận được một đáp án như thế, Lý Chiêu Thành cau mày, quát lên:



“Hoang đường! Con trai ta sống qua hay không qua được 18 thì liên quan khỉ gì tới ngươi? Nó lấy Minh Bách Hợp cũng là chính mồm Mộ Dung gia nhà các ngươi đồng ý, rốt cuộc thì quan gì đến chuyện con ta sống không được 18 tuổi?”



Mộ Dung Thùy Thanh lúc này không tiếp tục nói chuyện với Lý Chiêu Thành nữa, mà lẫn nữa lại nhìn Bách Hợp. Minh mẫu cười khổ hai tiếng, ho ra một ít nước trong bụng:



“Mộ Dung Thùy Thanh, ta biết huynh muội các ngươi hận ba mẹ con chúng ta, nhưng Tiểu Hợp từ nhỏ đã bị ngươi đánh đập thê thảm, ngươi cũng nên thỏa mãn, bạc tức cũng nên tiêu tan, vì sao ngay cả việc nó sau này đi xuất giá, ngươi cũng hy vọng nó trở thành quả phụ? Ngươi hận nó như vậy ư, muốn cho nó làm quả phụ ngươi mới vừa lòng?”



Minh mẫu thật sự rất hối hận, con trai ruột chết rồi, thi thể mất tích, chỗ dựa của bà là Mộ Dung Phiếm có thể cũng đã chết trên tay Mộ Dung Thùy Thanh, những năm  nay bà tận tâm chăm sóc, lấy lòng nịnh nọt, nhẫn nhục chịu đựng Mộ Dung Tương Nhi, cãi nhau với con gái, để đến bây giờ con trai để dựa vào khi già yếu đã chết, con gái không thương, nội tâm bà rất đau khổ, hốc mắt đau xót mà nước mắt lại không chảy ra được.



“Hận? Vì sao ta phải hận nàng ấy? Là bọn người thành Tử Tiêu không tốt, Lý Duyên Tỷ đáng chết vẫn không chịu chết! Ta sao phải hận nàng? Nàng là của ta!”



Mộ Dung Thùy Thanh nghe được Minh mẫu hỏi, mí mắt cũng chịu giương lên, hắn thốt ra lời này khiến mọi người đương trường kinh hãi. Mộ Dung Thùy Thanh và Minh mẫu đều giật nảy, quả thực không thể tin vào lỗ tai mình, Mộ Dung Thùy Thanh thế mà lại nói Minh Bách Hợp là của hắn, rằng hắn không hận Minh Bách Hợp! Lời nói vừa rồi của Mộ Dung Thùy Thanh cũng thật khiến Bách Hợp không biết nên khóc hay cười, lại muốn cười ra tiếng.