Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 782 : Nữ phụ ác độc muốn xoay người 27

Ngày đăng: 04:06 30/04/20


Edit: GlassP1314



Beta: Sakura



Là Kiều Dĩ An đã hơn hai tháng không gặp, cô ta cũng thi đậu đại học ở thủ đô, tuy nhiên không cùng trường với Tần Chính, nhưng lại là cùng một thành phố, lúc thấy cô ta thì lông mày của Tần Chính nhíu lại, cậu bưng bát cơm lên rời đi, Kiều Dĩ An kéo lại, trong miệng hoảng hốt la:



“Tần Chính, Tần Chính, em chỉ có mình anh…”



Xung quanh cãi nhau, Kiều Dĩ An kéo tay Tần Chính khóc khóc làm cho một số người bên cạnh chú ý nhưng nhiều người chỉ  nhìn thoáng qua rồi cúi đầu xuống ăn cơm.



Có thể vào trường này, phần lớn đều là những người vô cùng cố gắng học hành, tuy cũng thích xem náo nhiệt nhưng đối với những người này mà nói, việc đáng quan tâm hơn là thời gian, theo như bọn họ nghĩ thì Kiều Dĩ An và Tần Chính chỉ là người yêu cãi nhau mà, nên không đáng giành nhiều sự chú ý đến hai người này, dù sao chuyện như vậy cũng không ít, làm sao đáng để bọn họ lãng phí thời gian?




“Anh, anh nói em chỉ có mỗi Thẩm Kỳ thôi sao là ý gì?” Cơ thể Kiều Dĩ An run lên, môi cô tái xanh, vốn đang nhìn Tần Chính thì giống như nhớ ra chuyện gì đó quay lại nhìn chằm chằm Bách Hợp,  Bách Hợp đã ăn xong lúc này đang định thu dọn chén bát đi rửa, Kiều Dĩ An cắn chặt răng, Tần Chính cười khẽ một tiếng: “Ý ở trên mặt chữ, Kiều Dĩ An, cô đừng xem tôi như kẻ ngu, cô nghĩ chuyện giữa cô với chú nhỏ của cô không ai biết sao? Lúc trước ở tỉnh đêu truyền khắp nơi, cô rốt cuộc muốn xem tôi như kẻ ngu đến bao giờ?”



Ban đầu khi biết rõ chuyện của Kiều Dĩ An với Thẩm Kỳ, Tần Chính đau khổ một thời gian ngắn, vốn cho rằng đó là chuyện đau khổ nhất của mình rồi thì không nghĩ đến còn một trò cười càng dữ dội hơn chờ cậu, ngày đó cậu không muốn gặp Kiều Dĩ An nên rời trường trước một ngày, ngày thứ hai có một bạn học gọi đến nhà cậu, cười trên nỗi đau của cậu mà thông báo với cậu tin tức đó, lúc đó Tần Chính hận mình không thể chết ngay.



Cậu có mắt không tròng, cậu đáng rơi vào kết cục như vậy.



Hôm nay bị người khác cười nhạo, là cậu tự tìm  nhưng mà cậu không muốn lại rơi vào  vũng bùn mang tên Kiều Dĩ An này, hiện tại thoát ra, cho dù là hai chân dơ bẩn cũng tốt hơn bị ướt cả người.



“Anh nói bậy!” Giờ phút này trên mặt Kiều Dĩ An bối rối giống như bị người khác vạch trần bí mật, giống như lập tức muốn tìm chỗ trốn, cơ thể cô run rẩy, không ngừng lắc đầu, trong miệng lảm bẩm: “Anh nói bậy, anh nói bậy! Anh nghe ai bịa đặt!” Đây là bí mật lớn nhất của cô, trong thời gian mấy năm nay bị Kiều Diệc Viễn chiếm giữ thân thể nhưng mà trong lòng cô lại hận không thể trốn khỏi hắn, nếu không cô sẽ không quen Tần Chính, Kiều Dĩ An sợ nhất là quan hệ của cô với Kiều Diệc Viễn bị người khác phát hiện, tuy thường ngày cô giả vờ giống như không sao cả nhưng rất sợ hãi có một ngày bí mật đó bị phát hiện, lúc này thời điểm bị Tần Chính vạch trần không kịp trở tay Kiều Dĩ An theo bản năng phủ nhận, cô không ngừng lắc đầu, trong đầu liều mạng tìm lý do.