Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 785 : Nữ phụ ác độc muốn xoay người 30
Ngày đăng: 04:06 30/04/20
Nghe Kiều Diệc Viễn nói chuyện này giao cho hắn ta giải quyết,tâm tư Kiều Dĩ An đang siết chặt thì nhẹ nhàng nới lỏng ra, cô không biết Kiều Diệc Viễn dùng phương pháp gì để giải quyết chuyện này, nhưng bây giờ đối với Kiều Dĩ An mà nói, không có gì tốt hơn khi nghe được lời bảo đảm như thế, hiện tại cô như con rùa rụt cổ, việc tốt sẽ không đến với cô, cũng hi vọng Kiều Diệc Viễn có bản lĩnh như cậu tanói, như vậy thì mọi chuyện phiền phức sẽ được xong xuôi, cha mẹ trong nhà tốt nhất là không biết chuyện này, bạn học áp xuống chuyện này. Giống như lúc trước Nhiếp Bách Hợp nói cô có bạn trai, mọi người không tin cuối cùng Nhiếp Bách Hợp cũng không làm gì được.
Cô gánh không nổi việc thanh danh của bản thân bị tổn hại, cô còn trẻ, cô có tương lai rộng ở phía trước, cô vừa mới mười tám, cuộc đời của cô vừa mới bắt đầu, thật sự không thể hủy ở cả cuộc đời ở thời điểm mới bắt đầu.
Bên kia điện thoại sắc mặt Kiều Diệc Viễn u ám, suy nghĩ bắt đầu chuẩn bị bán của cổ phần của bản thân để lấy tiền mặt. Sau khi tốt nghiệp đại học bởi vì hắn ta có năng lực và ánh mắt tốt cùng một nhóm bạn chung chí hướng ở đại học xây dựng một công ty bảo vệ, mấy năm nay thay người khác đòi nợ kiếm được không ít tiền, hiện tại công ty ngày càng phát triển, thậm chí bắt đầu hợp tác cùng nhà nước về hoạt động tín dụng, tương lai của công ty ngày càng tốt, tin tức Kiều Diệc Viễn muốn bán cổ phần công ty lấy tiền mặt làm nhóm bạn chú ý, dồn dập đến hỏi hắn ta xảy ra chuyện gì.
Kiều Diệc Viễn nghĩ đến tiếng khóc cùng với giọng nói bất lực của Kiều Dĩ An, trong lòng lập tức có ý muốn giết người. Lần này không thể mềm lòng được nữa, lúc trước lúc mới xây dựng công ty từ hai bàn tay trắng, hắn đã quan hệ với cả hai bên hắc bạch, bản thân cũng không phải là loại người thiện nam tín nữ (hiền lành). Hắn ta phong lưu không bị trói buộc, không để ý thế tục ràng buộc, tiền tài là vật ngoài thân đối với hắn ta mà nói không quan trọng, lúc trước xây dựng công ty này chỉ đơn giản vì muốn chứng minh thực lực của mình. Bằng vào năng lực của mình phát triển một vùng trời hơn nữa về sau có thể cho Kiều Dĩ An một cuộc sống đầy đủ, đối với tình thân cậu ta rất lãnh nhạt, chỉ có lúc nhìn thấy Kiều Dĩ An thì trong lòng mới có sự dịu dàng.
Lúc trước khi Kiều Dĩ An mới sinh ra. Lần đầu tiên hắn ôm cô trong tã lót, Kiều Diệc Viễn cảm giác được cô bé này thuộc về mình, là món quà mà chị dâu của hắn tặng cho hắn, là điểm mềm mại đặc biệt duy nhất trong lòng của hắn, mọi người trong gia đình cho rằng hắn rất cưng chiều Kiều Dĩ An- cháu gái duy nhất, bởi vì anh trai và chị dâu chăm sóc hắn, quá trình trưởng thành của Kiều Dĩ An điều gì hắn cũng không bỏ qua. Lúc cô mười bốn tuổi thì hắn nửa bắt buộc nửa dụ dỗ chiếm được cơ thể của cô, biết rõ cô không vui nhưng mà về sau cô bắt đầu hưởng thụ, bởi vì thấy cô ngày càng xinh đẹp, người khao khát cô ngày càng nhiều, mấy năm qua cô được hắn dạy dỗ rất nhạy cảm, hắn thích xem cô cười trước mặt mình, thích xem cô khóc trước mặt mình.
Thích cô có chuyện gì đều nói với hắn, chia sẻ với hắn, lúc trước Nhiếp Bách Hợp làm cô không vui, việc này so với việc Nhiếp Bách Hợp chọc Kiều Diệc Viễn càng làm cho hắn tức giận hơn, lần này Bách Hợp lại dám chọc giận Kiều Dĩ An một lần nữa, lúc trước nghe nói người đánh hắn là Bách Hợp, thù lần trước định báo nhưng mà bé thỏ con của hắn lại sợ quan hệ giữa hai người bọn họ bị người khác phát hiện, cô sợ cái gì? Chính mình sớm muộn sẽ vì cô chuẩn bị tốt đường lui, tất cả đã có hắn. Chẳng lẽ cô cho rằng mình không bảo vệ được cô?
Nhưng may mắn có Bách Hợp. Hiện tại quan hệ lộ ra, Kiều Diệc Viễn không để ý, hắn ta không có ý định buông tay Kiều Dĩ An, tuy hắn không định công khai chuyện của hai người bọn họ. Nhưng bây giờ công khai cũng tốt, nếu như Kiều Dĩ An bị dọa sợ. Ở lại bên hắn, có thể ra nước ngoài một khi ra nước ngoài, không có người biết hai người bọn họ là ai, có thể quang minh chính đại ở bên nhau, mà những năm này hắn kiếm được quá nhiều tiền rồi, sau khi bán công ty thì đủ để bọn họ tiêu xài cả đời, cả đời cô càng hạnh phúc vui vẻ bất cứ cô gái nào, mình lớn tuổi hơn cô, sẽ thay cô nghĩ chu đáo tất cả mọi chuyện, cô còn việc gì không vừa lòng?
Kiều Diệc Viễn hiểu rõ tính cách Kiều Dĩ An, nếu không có ai ép cô, chắc chắn cô sẽ giả bộ giống như không có chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ bản thân hắn làm nhiều như vậy, hắn muốn làm người có thể mang Kiều Dĩ An ra khỏi thế giới của cô, ép cô phải nhìn thẳng với thế giới này!
Bách Hợp gây chuyện còn chưa đủ lớn, Kiều Dĩ An đã nói có người biết chuyện của hai người bọ họ, dấu cũng dấu không nổi nữa, vậy thì dứt khoát huyên náo lớn một chút, đến lúc đó Kiều Dĩ An không có đường lui, chắc chắn cô ấy sẽ đi theo mình rời khỏi đây, đến lúc đó không có người nhà ý kiến, chỉ có hai người, nghĩ đến thời gian bọn họ ra nước ngoài, Kiều Diệc Viễn rất kích động.
Công ty đang ở thời kì phát triển, Kiều Diệc Viễn muốn bán đi cổ phần của công ty làm mấy người hợp tác rất bất ngờ, bọn hắn không hiểu tại sao Kiều Diệc Viễn lại quyết định như vậy, hỏi nguyên nhân, hỏi hắn ta có phải cần tiền gấp không, nếu là cần tiền gấp, mọi người có thể cùng nghĩ cách, Kiều Diệc Viễn chỉ cười nhẹ: “Tôi không muốn mãi ở lại Trung Hoa này, tôi muốn ra nước ngoài xông xáo một phen!”
Hắn không để ý đến tiền tài, không để ý những vật này, hắnchuẩn bị mang Kiều Dĩ An rời khỏi đây, đến một nơi không có ai nhận ra bọn họ bắt đầu một lần nữa. Nhưng trước đó, hắn muốn thay Kiều Dĩ An loại bỏ mối lo trong lòng để cho cô bé yên tâm.
Người ngồi cạnh tài xế xuống xe trước, cửa xe bị mở ra, người đàn ông phía sau bẻ ngón tay, ‘Ken két’ vang lên vài tiếng, mấy người mới bắt đầu cười:
“Để mấy trăm vạn tới tay thì chút nữa phải chăm sóc cho cẩn thận chứ không họ Kiều kia lại không giữ lời hứa!”
Mấy người đều là người quen, sao lại không hiểu những lời này có ý gì.
Có người nắm tóc Bách Hợp muốn kéo cô xuống xe, sức lực không nhỏ, Bách Hợp nắm nắm đấm lại, có người nhân tiện nói:
“Cẩn thận chút lão Cao, đừng để chưa mang người vào trong đã tỉnh rồi, ầm ĩ không tốt đâu.”
“Sợ cái gì? Đây là khu nhà máy bị bỏ hoang, ở ngoại thành hoang vu, chúng ta tìm hiểu nửa tháng rồi, một con chim sẻ cũng không tới, cô ta có kêu lên thì gọi được ai?” Trong lúc nói chuyện, hắn đưa tay kéo một người khác đang bị trói xuống, người nọ rên rỉ một tiếng, Bách Hợp nghe có chút quen tai, là âm thanh của Tần Chính.
Người được gọi là lão Cao, tuy mở miệng phản đối nhưng hành động thu lại vài phần, động tác nắm tóc Bách Hợp đổi thành nắm cánh tay cô, khiêng cô lên vai đi vào trong.
Bởi vì góc độ Bách Hợp có thể mở mắt ra, ở đây đúng là một nhà máy cũ bị bỏ hoang, chưa bị phá bỏ, bên trong dù không có đèn nhưng mắt cô rất tốt, có thể nhìn thấy nhiều máy móc bám bụi.
Sau khi Trung Quốc cải cách, những khu nhà máy gây nên tình trạng ô nhiễm quá nhiều nên dần bị bỏ hoang, hoặc vì ở đây vị trí không tốt nên không được quy hoạch để mở rộng, trước đây vì quá ô nhiễm nên một khu này đều là nhà máy, không có nhà dân ở, lần này người bắt cóc cô thực sự bỏ ra nhiều sức lực để tìm nơi tốt như thế này.
Trong nhà máy còn có tầng hầm, một lát nữa ồn ào thì Bách Hợp có gọi rát cổ họng sợ là bên ngoài cũng không thể nghe thấy, thấy ngọn đèn sáng ở trong lòng đất, mấy người bắt cóc có chút hưng phấn, chân bước nhanh hơn.