Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 788 : Tình yêu anh em giả (1)

Ngày đăng: 04:06 30/04/20


Edit: Nguyệt_Cát57



Beta: Sakura



Mười lăm năm về sau, kinh thế thành phố ngày càng phát triển mạnh, nhiều doanh nghiệp còn đầu tư sang tận nước ngoài, nhà xưởng bị bỏ hoang lúc trước cũng được người ta thu mua muốn xây dựng lại, bên trong người ta còn phát hiện thấy có bảy bộ hài cốt.



Đã qua nhiều năm, lúc trước Bách Hợp dùng bột phấn thu hút sâu độc, dẫn đến không ít rắn, côn trùng, chuột, kiến, hơn nữa đây vốn nằm ở ngoại thành, khí hậu ẩm ướt, nhà dân lại thưa thớt, còn là nằm ở dưới mặt đất, nếu là thi thể bình thường muốn thành xương cốt có lẽ cần hơn kém thời gian một năm, mà những loại côn trùng này không quá hai ngày đã gặm sạch sẽ chỉ còn bộ xương, bộ xương trắng nằm ở đây gần mười lăm năm, càng làm cho đội trinh sát gặp muôn vàn khó khăn, lúc mới phát hiện hài cốt, cảnh sát đã đem hiện trường vòng lại, các chuyên gia suy đoán chủ nhân những bộ hài cốt này có lẽ đã chết khoảng mười sáu mười bảy năm trước, về phần nguyên nhân cái chết, trừ việc có thể chứng kiến xương bánh chè mấy cỗ thi thể này bị vỡ vụn bên ngoài, rất nhiều chỗ cũng đã bị đám côn trùng xung quanh phá hủy, mà các chuyên gia cũng không thể tra ra bất kì tình hình cụ thể hay tỉ mỉ gì, thậm chí chung quanh nơi này không tìm thấy dù chỉ là một mảnh vụn quần áo, tất cả đều đã bị đám côn trùng phá hủy.



Nếu muốn tìm ra nguyên nhân năm đó mấy người kia xuất hiện ở nơi đó quả thực quá khó khăn, thời gian trôi qua đã quá lâu, để tra ra dấu chân khó khăn mười phần, nhất là lúc trước Bách Hợp bị bọn người lão Cao khiêng vào, cảnh sát liên tục loại trừ các khả năng, cho đến ngày nay công cụ phá án tiên tiến hơn trước kia trăm ngàn lần thì vẫn như trước không hề tìm ra bất cứ dấu vết nào có ích, đã cho sử dụng các biện pháp công nghệ cao để tìm kiếm các vết màu ở những vùng xung quanh, nhưng không có phát hiện bất kì dấu vết gì xung quanh nhà máy cả, cuối cùng một vụ án được trên TV và thu hút sự quan tâm vô cùng lớn của dư luận nhưng đáng tiếc không giải quyết được gì.



Vụ án này bởi vì quá mức đặc biệt, lại vô cùng ly kỳ, cho nên trên điện thoại cũng đưa tin về vụ án này, đợi đến lúc Kiều Diệc Viễn ở trong tù biết rõ vụ này, đã là hơn một tháng sau rồi. Hắn tích cực muốn liên lạc với thượng cấp với mong muốn được ra tù, hắn nói hắn biết rõ thân phận những người này cùng với thủ phạm là ai! Năm đó Bách Hợp cho hắn xem qua ảnh chụp, hắn nhìn thấy bọn người lão Cao chết như thế nào, hắn muốn giảm án phạt sớm ngày ra tù.



Cho tới nước này Kiều Diệc Viễn đã không thể tưởng được cái gì gọi là tình yêu nữa rồi. Mười mấy năm sống cuộc sống tù ngục, hắn quả thực tưởng một ngày dài như một năm, trong nhà giam mọi người xem thường hắn, thường xuyên bắt nạn hắn. Hắn ở trong này bị người khác nhìn không vừa mắt, ban đầu hắn sẽ đánh trả, nhưng lúc sau bị đánh so với lần trước càng thêm dữ dội hơn, ban đầu hắn còn muốn Kiều Dĩ An, còn lúc này hắn chỉ mong có thể thoát khỏi nơi này.



Thậm chí hơn mười năm nay hắn đã từng nghĩ tới cái chết, lúc trước việc hãm hại siêu thị Nhiếp gia lớn, làm quá nhiều người tử vong, hắn bị phán án hai mươi năm. Căn bản không có khả năng hoãn thi hành hình phạt, chịu đựng lâu như vậy, hắn đã chịu không nổi nữa, bắt được cơ hội này, hắn muốn thành khẩn khai báo hy vọng có thể lập công chuộc tội, tranh thủ thượng cấp xử lý khoan dung.



Hắn giao cho họ thân phận của bọn người lão Cao, hắn nói hung thủ là Bách Hợp!



Cảnh sát biết rõ thời gian gây án. So với ADN của bọn người lão Cao, xác thực hắn nói đúng, tình tiết vụ án đến lúc này đã bắt đầu đã có tiến triển, cục cảnh sát đối với tin này tinh thần vô cùng phấn chấn, vụ án đã xảy ra mười lăm năm lại vô cùng khó điều tra cùng với số người chết nhiều như vậy, cấp trên đốc thúc xử lí nhanh, dư luận vô cùng quan tâm, quả thực áp lực đối với cảnh sát là rất lớn, biết được điểm mấu chốt để phá án lúc này quả thực làm cho tinh thần mọi người vô cùng phấn chấn.



Nhiều tư liệu của mười lăm năm trước đã không còn. Về sau lúc cảnh sát điều tra, lại phát hiện lời khai của Kiều Diệc Viễn về ngày đó mười lăm năm trước, Bách Hợp luôn có mặt ở trường học, căn bản chưa từng đi ra ngoài! Cô học tại trường học bốn năm, gần như mỗi một ngày đều lên lớp đầy đủ, chưa hề trốn tiết, mỗi đêm sẽ trở lại ký túc xá ngủ. Theo như lời của Kiều Diệc Viễn thì vào ngày đó cô hoàn toàn không hề rời khỏi thành phố! Có khả năng bởi vì đi thư việc tra tư liệu hoặc ghé lớp học lấy đồ hay làm gì đó đó đã chậm trễ thời gian trở lại ký túc xá, nhưng mỗi đêm cô đều trở lại ký túc xá đấy.



Nếu thật là cô thủ phạm, một cô gái trẻ muốn dựa vào lực lượng của mình để giết chết bẩy người đàn ông lực lưỡng kia, ít nhất cũng cần một khoảng thời gian dài để bố trí và thực hiện, còn phải có một chút hung khí để hỗ trợ, phán đoán sơ bộ như vậy thì để giết người cũng cần vài ngày, Bách Hợp không có thời gian gây án! Mà có một điều quan trọng nhất, ngày mà Kiều Diệc Viễn nói rằng bọn người lão Cao bị giết, có một người bạn học lúc trước của cô tên là Tần Chính, thông qua internet đọc được tin tức gọi điện thoại về, nói là cùng ngày đó anh ta và Bách Hợp ở  cùng nhau, sở dĩ nhớ rõ ràng như vậy, Tần Chính nói bởi vì hôm đó là lần đầu tiên Bách Hợp chấp nhận cuộc hẹn của anh ta.



Tình tiết vụ án lúc này lại lâm vào cục diện bế tắc, mà Kiều Diệc Viễn nói ra nguyên nhận Bách Hợp là hung thủ giết người, cảnh sát cũng đột nhiên bắt đầu hoài nghi, nhớ tới lúc trước có một cô gái gọi là Lưu Diêu báo cảnh sát xưng là từng bị mấy người đàn ông suýt chút nữa cường bạo rồi giết người diệt khẩu, thẳng đến lúc Kiều Diệc Viễn ngồi tù, những người kia mới chủ động đầu thú, e rằng bọn người lão Cao có khả năng cũng như những người kia, đều bị Kiều Diệc Viễn mua chuộc chuẩn bị giết người, chỉ là cuối cùng không biết chết như thế nào mà thôi.



Kiều Diệc Viễn tội càng thêm tội, lại thêm vài năm án phạt, hắn vốn dĩ còn cho là mình có thể ra tù rồi, lúc biết rõ thời gian được thả của mình bị kéo dài thêm vài năm nữa, hắn lớn tiếng khóc rỗng lên.




Tuy nói bởi vị chồng bị chết lúc làm việc, được coi là tai nạn nghề nghiệp, được bồi thường hơn hai mươi vạn, Mẹ Vệ nắm trong tay số tiền này, bà lại luôn muốn giúp người khác, khi chứng kiến mèo chó nào đó ven đường, đều không nỡ thấy bọn nó gặp bất trắc, đồ mà chính mình không nỡ ăn, cũng sẽ đem tiền ra mua bọn chúng, cho chúng ăn, người khác gặp bà muốn vay tiền, bà không hề cự tuyệt. Vậy nên hơn hai mươi vạn này vốn có thể để cho một nhà người ăn uống chi tiêu trong vài năm, thế nhưng ở trong tay mẹ Vệ, chưa tới nửa năm, đã bị người khác dùng mọi cách mượn đi, trong nhà lại rơi vào kết cục bế tắc.



Thời điểm gian nan nhất, cả một nhà ba mẹ con phải ở dưới gầm cầu, Vệ Thụy hai tuổi đói bụng khóc đến gần tắt thở, lúc ấy Vệ Bách Hợp thề rằng, cả đời này cô tuyệt đối không như mẹ mình, làm một người tốt gì đó. Cô xem thường mẹ Vệ, cô không thích bà! Cô muốn làm kẻ có tiền, không bao giờ muốn rơi vào tình cảnh này một lần nữa.



Tuy hoàn cảnh trong nhà không tốt nhưng cô luôn cố gắng học tập, mỗi năm thành tích luôn đứng thứ nhất, thầy cô trong trường vì cô mà quyên tiền, từ cấp hai, đến cấp ba, lúc nào thành tích của cô cũng luôn vô cùng tốt. Sau khi học xong cấp ba, vì để tiện chăm sóc em trai, cô từ bỏ cơ hội đi nước ngoài du học mà ở lại trong nước học đại học.



Sau khi tốt nghiệp, lương một năm mười vạn, tiến vào một công ty liên doanh nước ngoài làm việc, Vệ gia từ đó mới dần dần yên ổn trở lại.



Trong một lần hợp tác làm ăn, Vệ Bách Hợp gặp được Chu Minh Ngâm – người thừa kế tương lai của Chu thị– anh tuấn tiêu sái phong độ, hết lần này đến lần khác tiếp cận cô, mà lại xuất thân từ gia đình có tiền, Vệ Bách Hợp đã động lòng.



Trước đây bởi vì cô muốn có một tương lai thành công rạng rỡ nên luôn chăm chỉ học tập, cơ bản không có thời gian yêu đương, mặc dù không có kinh nghiệm yêu đương, thế nhưng một Vệ Bách Hợp thông minh và có dã tâm đã thành công mê hoặc Chu Minh Ngâm từ đó hai người bắt đầu hẹn hò.



Nhà họ Chu lập nghiệp từ bất động sản, trong nhà Chu Minh Ngâm là con một, còn có một cô em gái tên là Chu Viện Viện, Chu Minh Ngâm 27 tuổi, theo lý mà nói là độ tuổi yêu đương, lúc hắn mang Vệ Bách Hợp về nhà ra mắt, Chu Viện Viện lại rất không thích Vệ Bách Hợp. Cảm giác giữa hai người phụ nữ luôn rất chính xác, Vệ Bách Hợp từng nói chuyện này với Chu Minh Ngâm nhưng hắn vẫn chỉ nói rằng Vệ Bách Hợp nghĩ ngợi lung tung, cũng không để chuyện này trong lòng.



Vệ Bách Hợp cố gắng lấy lòng người của nhà Chu, thậm chí là cô em Chu Viện Viện vốn có ác cảm với cô thì cô cũng liều mình nịnh nọt, rốt cục để cho Chu Minh Ngâm đồng ý lấy cô, có thể bởi vì ở cạnh Chu Minh Ngâm một thời gian dài, Vệ Bách Hợp càng phát hiện ra tình cảm Chu Viện Viện đối với Chu Minh Ngâm có gì đó không đúng, Chu Minh Ngâm là mối tình đầu của cô, lúc đầu đúng là cô nhìn trúng điều kiện gia đình nhà hắn, cũng tồn tại mấy phần tâm lý muốn lấy chồng nhà giàu, có thể bởi vì ở cạnh nhau càng lâu, Vệ Bách Hợp dần yêu Chu Minh Ngâm. Mỗi khi mình cùng với em gái hắn có mâu thuẫn, hắn luôn đứng về phía Chu Viện Viện, điều này làm cho Vệ Bách Hợp luôn luôn thắc mắc, cũng rất oan ức. Thời gian cô sống tại nhà họ Chu cũng không hề thoải mái gì cho cam. Đại tiểu thư Chu Viện Viện không thích cô, thường xuyên ở trong nhà gây khó dễ cho cô, người của nhà họ Chu đối với điều này đều coi như không hay biết.



Ngay từ đầu Vệ Bách Hợp đã từng nghĩ qua chuyện chia tay với Chu Minh Ngâm, nhưng cô lại không cam lòng. Nhất là khi mẹ cô là một người cuồng giúp đỡ người khác, bệnh tình của em trai ngày càng tệ đi. Dù cô có nhiều tiền hơn đi chăng nữa, hằng năm dù có xài sạch cũng chưa chắc nuôi nổi hai người này, cô cần một chỗ để dựa vào. Bởi vậy vẫn luôn đứng bên người Chu Minh Ngâm, về sau, Chu Minh Ngâm rốt cục đã đồng ý lấy cô làm vợ.



Sau khi hai người kết hôn, Chu Viện Viện ngày càng gây rối, hơn nữa còn đi uống rượu với một đám người, nửa đêm canh ba ngẫu nhiên gọi điện thoại cho hai vợ chồng Chu Minh Ngâm đã ngủ, ngẫu nhiên sẽ mè nheo yêu cầu Chu Minh Ngâm đi cùng cô ta, Chu Minh Ngâm đều luôn đồng ý. Ban đầu Vệ Bách Hợp còn có thể nhẫn nại chịu đựng, nhưng càng về sau càng không thể chịu đựng được nữa, quan hệ với Chu Viện Viện càng xấu đi.



Về sau cô mới phát hiện Chu Viện Viện không phải em gái ruột của Chu Minh Ngâm, lúc trước luôn gây khó dễ cho cô bởi vì từ lúc được nhà họ Chu  nhận nuôi đã đem lòng yêu thích Chu Minh Ngâm, cô ta biết rõ tình cảm kia với Chu Minh Ngâm là loại tình cảm giữa nam và nữ, nhưng Chu Minh Ngâm đối với cô thì không phải như vậy nên cô ta không cam lòng, vì vậy luôn căm ghét Vệ Bách Hợp, khắp nơi bắt nạt cô ấy.



Trong một lần hai người cãi nhau nảy lửa, Chu Viện Viện chỉ vào cửa lớn nhà họ Chu bảo Vệ Bách Hợp cút đi, mắng cô không biết xấu hổ gả đến nhà họ Chu chỉ vì tiền của họ. Vệ Bách Hợp từ nhỏ lòng tự trọng đã rất lớn, bởi vì từng bị vũ nhục như vậy. Chu Minh Ngâm cũng không đứng về phía cô trước, ngược lại đứng về phía em gái, nói cô về nhà mẹ đẻ ở vài ngày, nửa đêm canh ba thu dọn hành lí của bản thân, như bị đuổi khỏi nhà họ Chu, trong lòng Vệ Bách Hợp tràn đầy oán hận.



Cũng trong đêm đó, mẹ Vệ lại tiếp tục gây phiền phức, cậu em trai bệnh tật đầy mình không biết đã biến đi đâu, lúc mẹ Vệ không tìm thấy mới ý thức được có chuyện lớn xảy ra rồi. Lúc tìm ra Vệ Thụy thì mọi chuyện đã rất nghiêm trọng rồi, lập tức đưa vào bệnh viện. Lúc này trên người Vệ Bách Hợp không có một xu, sau khi cô gả cho Chu Minh Ngâm, từ chức ở công ty cũ, về Chu thị làm phụ tá cho hắn, tiền lương đến cuối năm mới nhận. Ăn uống chi tiêu thường ngày đếu là Chu Minh Ngâm lo, nếu cô có chi tiêu gì khác thì ghi vào sổ sách, bởi vậy trên tay cô giờ đây không có tiền. Đúng là tiền lương ở công ty cũ của cô tuy nhiều nhưng thời gian công tác ngắn, cộng thêm Mẹ Vệ là một người cuồng làm từ thiện, nên căn bản không thể tiết kiệm nhiều nhặng gì. Cô muốn điện thoại cho Chu Minh Ngâm mượn ít tiền cho em trai mình phẫu thuật, đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng của Chu Viện Viện.