Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 830 : Gặp lại hệ thống cung phi (25)

Ngày đăng: 04:06 30/04/20


Edit: Suly



Beta: Sakura



Trước khi Ân Sở đánh Triệu quốc, Bách Hợp từng để cho Lục Dung Hòa kêu Đào phụ tiến cung một lần, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy phụ thân Đào Bách Hợp sau khi tiến vào nhiệm, ông ấy nhìn thân thể nữ nhi biến thành bộ dáng bây giờ, mặc dù trong mắt cực kỳ bi ai nhưng biểu tình lại hết sức bình thản.



Bách Hợp giao cho ông ấy, yêu cầu ông hướng Triệu quốc tiết lộ hành tung Ân Sở, không cần Bách Hợp giải thích nhiều nguyên nhân mình làm như vậy, ngay từ đầu Đào phụ nghe thấy thê tử chuyển đạt nữ nhi yêu cầu chính mình cổ động Ân Sở phát động chiến tranh thì đã đoán được ngày này, ông ấy sớm chuẩn bị xong, sở dĩ vẫn không có động thủ, chỉ vì sợ hãi Ân Sở vừa chết, sẽ tạo thành thương tổn cho nữ nhi, cho nên chậm chạp không có động thủ, lúc này nghe thấy nữ nhi nói như vậy thì đã biết tâm ý của con gái.



Căn dặn Bách Hợp nghỉ ngơi thật tốt, Đào phụ vội vã rời đi, Bách Hợp đã yêu cầu Ân Sở chết, bảo Ân Nguyên Ấp thượng vị, ông làm cha cũng chỉ có thể vì con gái làm đến đây, hi vọng nữ nhi an tâm rời đi, con gái đã thích Ân Sở như vậy, con gái muốn đi thì mình sẽ tống Ân Sở đi theo, hi vọng xuống suối vàng con gái mình không đến mức tịch mịch.



Ban đêm cùng ngày, Bách Hợp nửa ngủ nửa tỉnh, một loại cảm giác gần như tử vong truyền đến, hô hấp nơi cổ họng tắc nghẹn, hệ thống sắp xong đời, hình như nó muốn đồng quy vu tận với mình, cô nhanh chóng thanh tỉnh trong lúc ngủ mơ, kinh nghiệm nhiều lần tử vong thoát ly nhiệm vụ, làm cho lúc này mặc dù trong lòng cô phát trầm, nhưng cô cũng không có hoảng loạn cũng không biết phải làm sao, tuy nói Lý Duyên Tỷ không có ở đây, nhiệm vụ lần này chưa xong, tử vong quan hệ với vận mệnh sau này của Bách Hợp, nhưng cô vẫn cô gắng khiến cho mình ổn định lại, vào lúc này, hoảng là không có tác dụng, hoảng loạn trái tim nhảy lên quá nhanh, chỉ biết tăng cơ hội mình tử vong.



Cái loại đó tựa là bị người chế trụ hô hấp, thời gian cảm giác đại não thiếu dưỡng khí cũng không có kéo dài lâu, có lẽ chỉ bởi vì quá mức gian nan, Bách Hợp cảm thấy giờ khắc này quá đặc biệt chậm, thân thể cô thấm ra đại lượng mồ hôi lạnh, quần áo bị thấm ướt, dính sát vào trên thân thể nàng, hai tay cô chậm rãi nắm lại, cuối cùng Bách Hợp vẫn yên ổn vượt qua loại cảm giác khó chịu này, cô không có giãy giụa hoảng loạn. Không có vô duyên vô cớ lãng phí thể lực của mình. Lúc trước cô chịu đựng qua nhiều nhiệm vụ như vậy, không đạo lý nhịn không qua vật này! Muốn mạng của cô thì không dễ dàng như vậy!



Trong thân thể cái loại uy hiếp sự tồn tại của mình trong thời gian dài giống như biến mất, trong nháy mắt toàn thân như là trút đi một cái gánh nặng, làm cho cô cảm thấy nhẹ nhõm thống khoái.



Cái loại cảm giác thân thể không bị khống chế chậm rãi rút đi. Đã mấy tháng không thể mở to mắt, Bách Hợp mở mắt ra, cô giơ của mình lên, một ngày trước mu bàn tay còn tuổi già sức yếu, lúc này lấy mắt thường có thể thấy tốc độ, khôi phục làn da trắng nõn, hệ thống biến mất, nó không có năng lực khống chế được cô, lần này nó biến mất rất triệt để! Bách Hợp mài từ từ cho nó chết, lấy được thắng lợi cuối cùng!



Như cô sở liệu, trước cô già nua cùng với xấu xí đều là do hệ thống khống chế, hệ thống bây giờ vừa biến mất thì lực lượng khống chế cô cũng đã biến mất, đã không có cái gọi là đôi mắt sáng mắt to, đã không có eo nhỏ thon thon, đã không có da đen kịt cùng tóc trắng tuyết, cô khôi phục bộ dáng Đào Bách Hợp lúc ban đầu.



“Nương nương!” Trước tiên cô tỉnh lại, cô nhẹ nhàng buông lỏng bàn tay của mình ra mà thôi, Hồng Uyển liền phát hiện khác thường của cô, gần đây người trong cung Trường Thu đều cho rằng Bách Hợp không qua nổi nữa, mỗi ngày người Đào gia đều vào cung, hai ngày này Bách Hợp nằm ở trên giường, hô hấp như có như không, dường như tùy thời sẽ chết, Lục Dung Hòa chỉ có một nữ nhi như thế, từ nhỏ đau lòng giống như tròng mắt, biết khả năng nữ nhi nhịn không qua, vẫn luôn ngốc ở trong cung, lúc này nghe thấy Hồng Uyển kinh hô, trong lòng Lục Dung Hòa đang nằm trên giường êm trầm xuống, thoáng cái ngồi dậy.



Trong điện tĩnh đến châm rơi có thể nghe, toàn thân Lục Dung Hòa băng lãnh, bà ấy vốn không dám đối mặt với khuôn mặt ái nữ già nua cùng không khí trầm lặng, nhưng bà ấy không đành lòng không nhìn mặt ái nữ lần cuối, bà nhẫn bi thương, bước nhanh tới hướng Bách Hợp, trong hai mắt Lục Dung Hòa hàm lệ, cả đời này thời gian bà rơi lệ cũng không nhiều, thế nhưng lúc này bà nghĩ tới nữ nhi sẽ rời mình đi thì trong lòng đau như tê liệt.




Phiến sơn hà này, là đích thân hắn đánh xuống, chung quy có một ngày, hắn sẽ dùng tư thế phong quang, một lần nữa đi qua đây, vây quanh Triệu quân bên ngoài, lúc Ân Sở nằm trên mặt đất, thầm nghĩ mình phải thống trị Hoài Bắc thật tốt, nơi này là kỉ niệm đáng giá, hắn Tuyên Võ Hoàng đế sẽ  lưu danh bách thế, thần dân ở đây sẽ quỳ trên mặt đất, nghênh tiếp chính mình!



Đào gia đã bị hắn vét sạch được không sai biệt lắm, đã không có giá trị lợi dụng, thiên hạ ổn định, hắn sẽ lập tức hủy bỏ Đào Bách Hợp buồn nôn, hắn sẽ tru sát một tộc Đào thị, trút hết hận ý của mình những năm gần đây bị Đào Bách Hợp ngăn chặn.



Nghĩ tới những thứ này, dường như Ân Sở nghe thấy được vị máu tươi, bị kích thích, trong lòng hơi có chút hưng phấn. Hắn đã hai ngày không ngủ, thế nhưng các nước cũng đã tiêu diệt, chỉ còn một tiểu quân Triệu quốc này mà thôi, nhất thống thiên hạ với hắn tiểu tử nghèo ngày xưa mà nói, cũng không phải là mộng tưởng, mà là chân chính có thể thực hiện, hắn hưng phấn ngủ không yên.



Lúc hắn chưa gặp gỡ Đào Bách Hợp, mấy nghĩa huynh đệ từng lưu lạc qua Đại tề một lần, lúc ấy bọn họ muốn ở đây tìm việc việc hộ vệ, ổn định lại nuôi gia đình sống tạm, lấy vợ, hiếu kính lão nương, vì Ân gia khai chi tán diệp, hắn từng xem qua bộ dáng hoàng thân quốc thích lúc đi tuần, ngay lúc đó Ân Sở lại cảm thấy cảnh tượng như vậy, nguyện vọng khi đó, vào lúc này đã gần thực hiện được.



Hắn đang chờ Định Bắc vương đến đây trợ giúp, dường như hắn nhìn thấy tình cảnh mình nhất thống thiên hạ, chỉ tiếc cuối cùng Định Bắc vương cũng không có tới, hắn đợi đến đây, là tin tức Định Bắc vương phản loạn, ở Hoài Bắc tự lập Vương!



“Ngươi nói cái gì?” Tin tức này truyền đến, vẻ đắc trí vừa lòng trên mặt Ân Sở còn chưa đánh tan, hắn có chút không dám tin tưởng nắm lấy binh sĩ báo tin hỏi một câu.



“Hà Trường Quý mưu nghịch phản loạn, đã ở Hoài Bắc xưng đế, Hoàng thượng, ngài mau chạy đi!” Ngày xưa ở Hoài Bắc cứu hắn, mà định hạ Hoài Bắc, đại huynh được danh hiệu Định Bắc vương, vậy mà lúc này ở Hoài Bắc phản bội hắn, xưng đế ở Hoài Bắc, trong lòng Ân Sở cảm thấy chế nhạo, binh sĩ nói còn chưa dứt lời, Ân Sở liền ném hắn ngã xuống đất, hắn rút trường đao ra, dưới phẫn hận chém đứt cổ binh sĩ. Máu tươi vẩy lên người hắn, hắn lau một phen mặt, thần sắc âm trầm, lúc này mới bình tĩnh một chút.



Điều đó không có khả năng! Ca ca của hắn, ngày đó hắn can đảm đem mệnh cho hắn, ngày đó mệnh Hoài Bắc cũng không dừng được hắn đổ mệnh người, cho đến ngày nay, vậy mà sẽ phản bội hắn, Ân Sở không tin! Ngày đó mấy người huynh đệ kết nghĩa, đã bái lạy, uống qua huyết tế rượu, hắn muốn hỏi, vì sao Định Bắc vương phải đối đãi như vậy với mình.



Quân Triệu đánh giết đến, một đám thủ hạ liều mạng cứu giúp, binh nhẹ Sở quốc bị tách ra, trong loạn quân Ân Sở trúng hơn mười mũi tên, mệnh đã một sớm một chiều, mấy tâm phúc thủ hạ liều mạng cứu hắn ra, đưa về đô thành Đại Sở, Ân Sở đã hôn mê mấy chục ngày, sở dĩ hắn chưa chết, chỉ cố chống một hơi, hắn cảm thấy không cam lòng mà thôi.



Giang sơn của hắn, thật vất vả đánh xuống, chính mình còn chưa có hưởng thụ, thế nào có thể chết? Nữ nhân của hắn, nhớ hơn mười năm, nghĩ đến lòng đều đau, mới ngủ không đến ba năm, thế nào hắn không tiếc đi tìm chết? Hắn còn chưa có hỏi Định Bắc vương vì sao phản bội hắn, hắn muốn khởi binh thảo phạt Hà Trường Quý, chém hắn băm thây vạn loạn, hắn không thể chết được!



Hoàng đế bị thương nặng hấp hối, Đào quốc công gánh lên quốc gia đại sự, đem chính quyền nắm ở trong tay, ông có uy vọng, lại có địa vị, một hô dưới tự nhiên bách ứng.