Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 833 : Cô nương muốn nói lời xin lỗi (2)
Ngày đăng: 04:06 30/04/20
“Khá hơn chút nào không?” Tiếng nước chảy ở xung quanh truyền đến, một giọng nói tràn đầy ngây thơ vang lên bên tai Bách Hợp, cô mở to hai mắt nhìn, trong lòng lại nặng trịch, dường như đã mất đi thứ gì đó quan trọng. Cô đưa tay sờ mặt mình, cô đã vào trong nhiệm vụ, cô còn sống nhưng còn Lý Duyên Tỷ đâu? Lúc ấy anh lấy một địch hai, không biết có sao không, nhớ tới hai chữ ‘Chờ tôi’ anh nói, Bách Hợp cắn răng, trong lòng cũng bắt đầu có chút chua xót.
Kết quả xấu nhất của anh sẽ là gì đây? Lại người ta phong ấn lần nữa? Hoặc là trong tay hai người kia? Nếu như anh chết rồi, mình phải báo thù cho anh như thế nào? Bách Hợp nhắm mắt lại, ngực như bị một tảng đá lớn đè nặng.
“Muội có khỏe không?” Giọng nói non nớt kia vang lên, một bàn tay nhỏ bé mềm mại sờ tới sờ lui trên má cô, một lâu sau lại thở dài như một tiểu đại nhân: “Nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng dường như sư muội có vẻ rất lạnh.”
Vừa bị giọng nói này nhắc nhở, Bách Hợp mới cảm giác toàn thân mình lạnh buốt, thân thể không tự chủ được mà run rẩy, một đôi bàn tay béo núc đưa qua, cố gắng kéo muốn ôm cô vào trong lòng, lúc này Bách Hợp lại không còn chút sức nào mà giãy dụa, cô an tĩnh một lát, người ôm lấy cô cũng không nói không rằng. Bách Hợp rất nhanh đã tỉnh lại.
Dù sao mình cũng không bỏ cuộc, đây là thế giới Lý Duyên Tỷ sáng tạo, nếu như anh thực sự xảy ra chuyện, mình chỉ cần luân hồi không ngừng trong nhiệm vụ, một ngày nào đó có thể tìm được phương pháp có thể báo thù thay anh. Nếu tính mạng không đủ dài, thì cố gắng tu hành, hy vọng có thể kéo dài thêm tính mạng. Chỉ cần cô còn sống thì còn có hy vọng.
Nếu như Lý Duyên Tỷ lại bị phong ấn lần nữa, dù anh không nhớ nổi mình, nhưng trước đây mình đã có thể tìm về thất tình bị phong ấn cho anh, Bách Hợp tin sau này mình cũng có thể.
Tư chất luyện kiếm của nàng không giỏi, lại kế thừa thiên phí luyện đan của mẫu thân, đan dược từ tay cô luyện ra có xác suất thành công và hiệu quả tốt hơn nhiều so với đan dược được luyện từ luyện đan sư bình thường. Lần đầu tiên, trong lúc vô tình luyện ra đan dược khôi phục tu vi, sau khi Lạc Thần phục dụng từng khích lệ cô, trong lòng Nhạc Bách Hợp vô cùng mừng rỡ, miệng không nói nên lời, lúc này biến thành hành động thực tế. Nàng nghĩ mình không thể sánh vai cùng sư huynh trên phương diện kiếm thuật, nhưng cô đã từng tưởng tượng mình và sư huynh giống như cha mẹ, một văn một võ, mình có thể luyện đan trợ giúp sư huynh sớm thăng lên Nguyên Anh cảnh, sau này tiếp nhận địa vị Tông chủ Kiếm Tông.
Vì mục tiêu này, nàng cố gắng học tập luyện đan, Tông chủ không thích nàng, nàng không thể tùy ý sử dụng dược liệu trong tông, Nhạc Bách Hợp bèn tự ra ngoài hái thuốc luyện tập. Trong lòng nàng giữ ý niệm muốn giúp Lạc Thần, thuật luyện đan luyện lại nhanh chóng, nàng một lòng dốc sức vào thuật luyện đan, hơn mười năm ngắn ngủi, nàng dùng nghị lực của bản thân, thực sự đạt đến cảnh giới Luyện đan sư mà người khác dùng thời gian trăm năm cũng chưa chắc đạt đến được.
Có đan dược nàng luyện tương trợ, tu vi của Lạc Thần nhanh chóng tăng cao, hắn chưa đến trăm tuổi đã đạt đến Trúc Cơ kỳ, trở thành đệ tử Trúc Cơ trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của Kiếm Tông. Nhạc Bách Hợp vì hắn, cuối cùng lại làm trì trệ tu vi của mình, thế nên Tông chủ lại càng không thích tiểu đồ đệ này. Lúc người Kiếm tông đều cho rằng tiểu sư muội này làm giảm sút uy danh lúc đầu của cha mẹ, sau lưng đều có phần chướng mắt với cô, năm Nhạc Bách Hợp hai mươi bảy tuổi, một cố nhân Tông chủ Kiếm Tông quen biết khi du lịch ở thế tục ngày xưa vì lọt vào tập kích của Ma Tông, nô bộc trung thành dẫn theo người sống sót duy nhất – nữ nhi Trần Uyển Đường của người này đến Kiếm Tông tìm nơi nương tựa Tông chủ Kiếm Tông.
Nể tình nữ nhi của cố nhân, Tông chủ Kiếm Tông thu nhận thiếu nữ vừa mới mười bảy tuổi này, nhận cô làm đồ đệ môn hạ của mình.
Cô nương gọi là Trần Uyển Đường này ngây thơ hoạt bát, tính cách vô cùng đáng yêu, không chỉ Tông chủ Kiếm Tông thích cô, mà ngay cả đệ tử trong môn phái cũng hết sức sủng ái tiểu sư muội này. Gần đây Lạc Thần tính tình thanh lãnh lúc ở trước mặt tiểu sư muội này, cũng khó tránh lộ ra vài phần vui vẻ, Trần Uyển Đường lại thích quấn quýt hắn nhất, thời gian dài, cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, mặt mũi Trần Uyển Đường lại mỹ mạo thanh thuần, đương nhiên Lạc Thần khó tránh khỏi động tâm.
Nhạc Bách Hợp đang đặt say mê lên đan dược, mỗi ngày dốc sức liều mạng luyện đan cho Lạc Thần gia tăng tu vi, trừ ra thời gian còn lại thì bản thân tu hành và hái thuốc, khi cô không chú ý, thì Lạc Thần và tiểu sư muội tên là Trần Uyển Đường này đã bắt đầu thân cận. Chờ đến sau này khi nàng phát giác, thì đã là mấy chục năm sau, nam nhân lãnh tâm lãnh tình như Lạc Thần vì sự thương tiếc với cô ta lúc đầu mà đã yêu nàng ta, lúc Nhạc Bách Hợp biết chuyện này thì hai người đã vô cùng thân mật. Dưới sự giật mình, Nhạc Bách Hợp làm rõ việc này với Lạc Thần, không ngờ hành động này của nàng lại khiến cho Lạc Thần vốn không rõ tâm ý của bản thân hắn ngược lại bắt đầu nhìn thẳng vào lòng mình, cuối cùng quyết định đến với Trần Uyển Đường.