Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 837 : Cô nương muốn nói lời xin lỗi 6
Ngày đăng: 04:06 30/04/20
Bách Hợp trấn định nhìn tên đệ tử ngoại môn này một cái, cũng không bị hắn dọa: “Lúc trước cha ta là trưởng lão trong Tông, mẹ ta là Điện chủ Điện Thiên Hương, hai người bọn họ vì đại chiến của Tông mà mất, đối với sư môn tốt xấu gì cũng từng có cống hiến, hôm nay thời gian mới qua hơn một năm, cho dù ta không phải là đệ tử của sư phụ, ngay cả ăn phần cơm, cũng phải bị người khác khó xử. Nếu ta cáo trạng với tông môn, một đệ tử ngoại môn bình thường như ngươi dám đối đãi với nữ nhi trưởng lão ngày xưa như vậy, dù ta thất sủng, thì ngược lại ngươi có tốt hơn ta đến đâu?” Bách Hợp thốt ra lời này xong, sắc mặt thanh niên lập tức đã hơi trắng bệch, đệ tử ngoại môn cơ hồ đều không có đường tắt cũng không có người chống lưng, nếu không phàm là có quan hệ, thì đã sớm đi vào nội môn rồi. Trong giới Tu Tiên, mạng người như con sâu cái kiến, nếu như đệ tử ngoại môn phạm sai, có chết thì căn bản không có ai phản ứng, Bách Hợp cũng mặc kệ sắc mặt khó coi của thanh niên này, nói tiếp:
“Ta tố cáo ngươi không cho ta ăn cơm, dù sư phụ có chê ta nhiều chuyện rồi giận ta, nhưng hôm nay ta không sợ, dù sao ta chính là dạng này, nhưng ngươi lại khác, nếu ta tố cáo ngươi, ta thất sủng hay không đều thế này, nhưng tất cả các ngươi đều sẽ chết!” Cô vốn đã không được Tông chủ yêu thích, nào sợ sẽ thất sủng? Quá lắm thì giống như bây giờ, ngay cả muốn một phần cơm đều phải tự mình làm, Tông chủ Kiếm Tông đã sớm quên mất cô, nếu thực sự ầm ĩ lên, Bách Hợp mới không sợ Tông chủ Kiếm tông có thể không thích mình hay không đâu.
Thanh niên kia ngẫm lại lời cô nói quả thực là đạo lý này, chuyện ầm ĩ lên Bách Hợp quá lắm là thất sủng, nhưng cô vốn đã không được sủng, nhưng nói không chừng Tông chủ sẽ vì thanh danh đại nghĩa mà xử tử nhóm người bọn họ. Thanh niên này và đệ tử ngoại môn khác ngồi một bên nhìn nhau một cái, sắc mặt đều hơi tái nhợt, không ngờ mới mấy ngày không gặp, nha đầu Nhạc Bách Hợp chết tiệt kia ngược lại trở nên không yếu đuối dễ bắt nạt như trước. Có thể chuyện đến hiện tại rồi nên mấy người kia cũng không dám làm khó cô nữa, oán hận vào nhà cầm đồ xới cơm, mặt lạnh ném đến trước mặt Bách Hợp, rồi mấy người quay vào phòng bếp.
Tay bưng cơm vừa được nấu chín từ linh mễ, lúc này Bách Hợp mới đi về phía động phủ của mình. Sau khi qua trận ầm ĩ này, cô tin là sau này không ai lại dám khó xử cô lúc ăn cơm nữa, có điều nghĩ đến một đứa trẻ mấy tuổi như nguyên chủ ngay cả ăn cơm đều cần phải tự mình nghĩ cách, khó trách cuối cùng nàng lại dưỡng thành một tính cách âm tình bất định như vậy, thích lạc Thần lại không nói ra lời.
Lúc trở lại động phủ, Bách Hợp lấp đầy bụng trước, một trận mùi thơm của đan dược đã truyền ra. Lúc vừa ra ngoài, đan dược kia khó khăn lắm mới thành hình mà thôi, không ngờ chỉ thời gian trong chốc lát này, đan dược dường như đã đạt đến tình trạng có thể ra lò rồi. Cô bước nhanh vào thạch thất, mùi thuốc bên trong càng nồng đậm hơn một chút, đan hỏa lúc này cũng đang cháy mạnh, trong đỉnh phát ra từng trận tiếng kêu, trong nắp lò tản ra từng làn khói, mùi thơm của thuốc từ đó mà truyền tới.
Cô rừa sạch tay rồi mở nắp đỉnh, liền lấy ra tầm mười hạt đan dược rất tròn bên trong, mặt ngoài những đan dược này hiện đầy vân sáng màu bạc, nhìn phía trên rất độc đáo đáng yêu. Bách Hợp thu đan lại, cũng không biết tại sao những đan dược này lại xuất hiện dị biến như vậy, cô nghĩ nghĩ xong lại ném đống dược liệu còn lại vào.
Lôi Ẩn Tự mang danh đệ nhất đại danh môn chính phái ở Hải vực Tinh Lan, môn hạ đệ tử tính bằng mấy trăm vạn, trong vùng đất rộng lớn của tông môn này, tỷ lệ muốn gặp phải một người đều rất nhỏ, càng đừng đề cập đến trùng hợp gặp phải một người hai lần trong một mảnh đỉnh núi lớn thế này, mà mỗi lần đều bị hắn phát hiện mình thu thập dược liệu trên núi Linh Vụ, Bách Hợp cũng có chút buồn bực rồi.
Cô rất sợ thiếu niên này sẽ yêu cầu mình để dược liệu lại, mặc dù vừa rồi hắn không nói đến, nhưng khó mà đảm bảo lúc này hắn không nhắc đến. Thoạt nhìn tuổi thiếu niên không lớn lắm, Bách Hợp nghĩ nghĩ, cắn răng, trong lòng ngược lại sinh ra một chủ ý. Cô móc ra bình ngọc nhỏ luôn mang theo bên người, đổ hai hạt Ngưng Thần Đan từ bên trong ra, đưa về phía thiếu niên:
“Lần trước làm phiền huynh đã cứu ta một lần, còn chưa hỏi tên của huynh, vẫn luôn cảm kích huynh nhưng lại không biết báo đáp huynh thế nào, ở đây ta có hai viên đan dược, tặng cho huynh đấy.”
Trẻ con đều sẽ thích những thứ bề ngoài xinh đẹp, hai hạt đan dược này tuy không phải loại Ngưng Thần Đan có vân sáng bạc mà Bách Hợp luyện ra, nhưng qua tay cô chế luyện, bề ngoài nhìn vẫn rất đẹp, ai ngờ tiểu thiếu niên chỉ mang vẻ mặt không biểu tình nhìn cô một cái, đuôi lông mày cũng không nhúc nhích:
“Đây không phải nơi muội nên ở lâu, chẳng lẽ sư môn của muội không quản muội sao?”