Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 886 : Hành Trình Cáo Biệt Cuối Cùng 1

Ngày đăng: 04:07 30/04/20


Edit: Quy bà bà



Beta: Sakura



Thực thà mà nói, trong lòng Triệu Húc Dương cũng hối hận không kém Tất Dao Quang là bao. Nếu như mối tình này thực đáng giá để hắn đánh đổi tất cả, vậy thì hắn cũng cam tâm tình nguyện. Chọn mỹ nhân mà không chọn giang sơn là việc hắn hoàn toàn có thể làm được, cho nên hắn mới lưu lạc đến tình cảnh hiện tại. Thế nhưng khi rơi vào tình cảnh hiện tại rồi, hắn lại phát hiện Tất Dao Quang không đáng để hắn trả giá, hy sinh, cho nên hắn hối hận.



Cuộc sống điền viên chàng cày ruộng thiếp se tơ trong mộng tưởng đã không thành hiện thực. Hiện trạng quẫn bách của hai người càng khiến Triệu Húc Dương nhớ tiếc những tháng ngày tiên y nộ mã khi xưa, càng nghĩ càng hối. Từ đó, mỗi khi Tất Dao Quang cằn nhằn rằng sớm biết có hôm nay, chi bằng lúc trước ả liền theo Bách Hợp cho rồi, Triệu Húc Dương chỉ cười nhạt không phản bác. Nếu Bách Hợp thực sự muốn giữ ả lại, theo tính cách của Bách Hợp mà xem thì ả làm sao thoát thân nổi. Nếu người ta có thể buông tay để ả theo mình lưu lạc bên ngoài thì chứng tỏ người ta không thèm để ả vào mắt, vậy mà ả vẫn còn ở đây ôm hoài mộng cũ.



Nghĩ lại, đây chắc là báo ứng của hắn, lúc trước đều vì hắn muốn nhòm ngó người đàn bà của người khác, ôm loại tâm tư không thể tự khống chế kia tiếp cận Tất Dao Quang, biết rõ đó là vật yêu của người, lại vẫn cho rằng mình có quyền tranh giành. Không ngờ, bản thân mình nuôi ý định dan díu với vợ người khác, lại phải nếm thử mùi vị bị Triệu Xương ngủ với người trong lòng. Cuối cùng, đến khi ôm được mỹ nhân về rồi mới ngỡ ngàng nhận ra rốt cục ả là cái thứ của nợ gì.



Triệu Húc Dương hối xanh ruột, cứ thế lang bạt bên ngoài mười năm, lúc đó, Bách Hợp vốn vẫn cho người theo dõi hành tung của hắn sát sao mới ra lệnh đón hắn về nước Tấn.



Trong thế giới nhiệm vụ này, Bách Hợp cũng không có ý định thành hôn, sinh con, cũng không có dự định thử sủng hạnh đàn bà, thế nên dưới gối đến lúc này vẫn không có người thừa kế. Cô chỉ có ý định cho Triệu Húc Dương một bài học nhớ đời, bằng cách cho hắn nếm thử mùi vị cuộc sống của Triệu Bách Hợp sau khi bị hắn cướp mất tình yêu. Việc trả đũa đã hoàn thành, cô dự định trả lại vị trí Tấn Quốc Công cho Triệu Húc Dương. Tất Dao Quang không hề biết Triệu Húc Dương được đón đi, đến khi ả biết được Triệu Húc Dương đã được lập làm thái tử nước Tấn, sau này có triển vọng trở thành Tấn Quốc Công thì ả điên cuồng chạy gấp về nước Tấn. Ả cảm thấy mình đã chịu đủ cái thời đại này, chịu đủ cái địa phương bần cùng lạc hậu này.



Trước kia, ả còn cho rằng thời gian quanh quẩn tù túng trong phủ của Triệu Bách Hợp quá khổ sở, lúc nào cũng muốn nghĩ cách, bày trò để tìm chút niềm vui, hiện tại mới biết được, khi đó mình sống vô cùng hạnh phúc. Ả muốn được quay về vương cung, ả nghĩ, những năm nay tuy mình và Triệu Húc Dương chung sống trong bầu không khí lãnh đạm, thế nhưng mỗi lần mình trách mắng hắn, hắn không bao giờ cãi lại, điều đó hẳn là minh chứng trong lòng hắn yêu thích mình, ả muốn đến cầu Triệu Húc Dương thu lưu mình, thế nhưng lại không vào nổi Tấn Vương Cung.



Trước cửa cung, Tất Dao Quang trong bộ dạng một người đàn bà sa sút vội vàng hoa tay múa chân với đám lính gác:



“Ta là phu nhân của Triệu Húc Dương. Ta muốn vào cung, mau để cho ta vào…”


Tiếng nước nhỏ giọt có quy luật không rõ từ nơi nào cứ tí tách vọng tới. Âm thanh không lớn chút nào, nhưng dưới loại hoàn cảnh này, không một ai có thể bỏ lơ nó, liên tục bị nó gợi lên loại cảm giác không thể gọi tên khiến lòng người phiền chán nôn nóng.



Trên đầu mỗi người đều có bóng đèn chiếu sáng, nhưng có lẽ do đặc thù của vị trí, xung quanh vẫn có vẻ tối tăm, âm trầm, xa hơn một chút có mấy người đang ngồi, biểu tình không thể nhìn rõ.



“Em tỉnh rồi hả?” Người ngồi bên cạnh thấy Bách Hợp mở mắt ra, nhỏ giọng hỏi một câu. Anh ta là một thanh niên trẻ chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh như đứa trẻ, mặc một chiếc sơ mi màu xám đậm, đeo trên lưng một cái ba lô khổng lồ. Tuy anh ta đè thấp thanh âm khi nói chuyện, nhưng vì địa phương nhỏ hẹp, dễ tạo hồi âm, cho nên vừa nói xong đã khiến người xung quanh chú ý.



Bách Hợp gật đầu, rồi nhìn thấy một người đàn bà bề ngoài tiều tuỵ, biểu tình có mấy phần gấp gáp, thương tâm, vội vàng lau nước mắt đang không kìm được mà rơi xuống, có chút mất bình tĩnh cầu xin:



“Xin các vị đừng tranh cãi nữa, trước tiên xin cứu con gái tôi ra ngoài rồi lại bàn đi!”



Người đàn ông trung niên sắc mặt khó coi ngồi cạnh bà ta nghe lời này cũng hướng những người khác trợn mắt nhìn. Giọng nói của người đàn bà này hoàn toàn đồng nhất với giọng nói khi nãy gọi Thấm Nhã, xem ra đây không phải thời cơ tốt để tiếp thu nội dung vở kịch, Bách Hợp chỉ có thể dựa vào đối thoại của những người này để suy đoán đầu mối.



Vừa rồi có người nói, không đồng ý cho nguyên chủ nhận chia tiền thưởng của bà Văn. Vậy thì đám đông này chính là do bà Văn kia bỏ số tiền lớn mướn tới, mà bà Văn kia lại nhắc đến con gái theo kiểu đó, sự tình liền dễ đoán rồi.



Xem ra, con gái bà Văn không biết vì lý do gì lại mất tích tại một địa phương cổ quái, vợ chồng nhà họ Văn liền thuê người đi tìm con. Vừa rồi có người nhắc đến Mao Sơn, lại liên tưởng đến hoàn cảnh âm trầm đáng sợ ở đây. Bách Hợp suy đoán, nhiệm vụ lần này thực sự không dễ dàng.



Bốn phía quả thực quá mức âm u lạnh lẽo, cô ngồi một lúc mà cảm thấy tứ chi giống như bị cứng đờ vì lạnh. Mới tiến vào nhiệm vụ được một lát, trên lông mày cô đã kết ra một tầng sương ẩm. Bách Hợp dùng tay lau mặt, giậm giậm chân muốn đứng lên. Lúc này mọi người đang bàn bạc xem làm sao mới có thể tìm được Văn Thấm Nhã, thêm vào đó nguyên chủ cũng không phải nhân vật gì đáng chú ý, do vậy không ai để ý đến động tác của cô. Cậu thanh niên quan tâm chú ý cô khi nãy toan đi theo nhưng hình như lại bị người lớn nhà mình gọi về. Khi Bách Hợp đứng dậy bị lảo đảo một trận, lúc này mới phát hiện trên lưng mình cũng đeo một cái ba lô bự chảng, cô mở nó ra kiểm tra chút, thấy bên trong trừ bỏ mì ăn liền, còn có ống mực, gạo nếp, kính đồng thau, xâu tiền, quẻ giác linh tinh đủ loại.



Mang theo những thứ này trong ba lô, lại nhớ tới hai chữ Mao Sơn, Bách Hợp âm thầm cười khổ trong lòng. Nguyên chủ lần này chọc phải phiền toái lớn, cho nên mang theo không ít đồ nghề. Cô đem đồ nghề kia đặt qua bên trước, mọi người đang gặp khó khăn, sôi nổi thảo luận, căn bản không có ai chú ý tới cô, Bách Hợp cảm thấy toàn thân lạnh phát run, liền cố gắng làm thử một động tác vặn eo. Cô quyết định trước tiên phải làm vài động tác tinh thần luyện thể thuật, phải bổ sung thể trạng thật tốt cái đã.