Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 897 : Hành trình cáo biệt cuối cùng 12

Ngày đăng: 04:07 30/04/20


Bên dưới tối om một mảnh, những người còn sống lúc này đều run run chen thành một đám. Đèn pin trên đầu mọi người sau một loạt sự cố đã sớm thất lạc gần hết. Có người còn giữ được ba lô, lần mò mở bao muốn lấy đèn pin ra dùng, nhưng không rõ có phải vì nơi đây âm khí quá nồng hay không, thiết bị điện đều sinh ra trục trặc. Một người rút được đèn pin ra, bấm bấm mấy cái, chỉ thấy bên trong loé lên hai lần hoa lửa, bóng đèn phát ra tiếng kêu lẹt xẹt, sau đó vỡ luôn.



Bách Hợp thở dài, lại theo cách thức đã làm lúc trước, thuận tay lượm lên một khúc xương người, dùng đạo lực thúc ra tam muội chân hoả đem nó châm lên, không gian tối tăm lúc này mới có vẻ sáng sủa lên.



Đôi mắt nhóm người vốn đã quen với bóng tối, lúc này không gian đột ngột sáng lên, nhiều người bất giác nheo mắt lại, chờ đến khi con mắt thích ứng lại với ánh sáng, mở mắt ra nhìn tình cảnh xung quanh và đỉnh đầu, đều sợ đến độ toàn thân nổi da gà.



“Sao lại, sao lại có nhiều xác chết thế này?” Cô gái trẻ tên Triệu Hồng Quỳnh cũng may mắn còn sống, tiếp tục đứng bên cạnh vị đạo cô trung niên họ Mục, vẻ nơm nớp lo sợ lên tiếng hỏi.



Những cái xác đều bị treo ngược trên dây xích, dưới sàn nhà, nhờ có ánh lửa nên giải bớt được mấy phần khói mù, Bách Hợp lại lượm thêm mấy khúc xương châm lên, nền đất liền sáng trưng. Lửa này nhóm lên bằng tam muội chân hoả, không chỉ chiếu sáng không gian tối tăm, hơn nữa còn mang lại cho địa phương vốn âm khí ngập tràn này mấy phần ấm áp, chỉ là mọi người thấy Bách Hợp dùng xương người châm lửa, có mấy người sợ đến độ không dám duỗi tay ra nhận. Bà Văn lúc này tóc tai tán loạn, mặt mũi bẩn thỉu dơ dáy, thấy cử động của Bách Hợp thì nhíu mày:



“Cô thật không biết tôn trọng con người! Những bộ hài cốt này vốn đã đủ thê thảm, cô còn lấy xương của người ta ra châm lửa, quá sức không có lễ phép!”



Bà ta vừa nói dứt mồm, mọi người đều cảm thấy không tiện mở miệng, rõ ràng là không ai muốn đắc tội Bách Hợp, người vừa cứu tất cả mọi người, nhưng họ cũng không muốn đắc tội vợ chồng nhà họ Văn, vốn là kim chủ của họ. Bầu không khí có chút đóng băng. Bách Hợp cười nhạt, trong tay cầm một khúc xương đùi đang cháy, nhướn mày nhìn bà Văn:
Vợ chồng họ Văn, ở thời điểm đó, thấy có nhiều người chết như vậy, trong lòng có phần hoảng sợ, Đường Toàn vì cứu Bách Hợp mà gặp nạn, lúc sắp chết chỉ cầu vợ chồng nhà đó sau khi ra được bên ngoài nhất định phải tuân thủ lời hứa, chuyển tiền vào thẻ của Vân Bách Hợp để cô ấy đi cứu Vân Mẫn. Sau khi ông mất, Vân Bách Hợp cực kì đau lòng, khổ sở, vợ chồng nhà họ Văn xác định sau khi thoát ra, không có tiền để bồi thường cho Vân Bách Hợp, cuối cùng mới để lộ ra việc này.



Hai người bọn họ vì muốn giả dạng làm người giàu có, lừa người khác vào tròng, đã đem tiền bạc dành dụm cả đời ra mua mấy bộ quần áo sang quý, giày da, đồng hồ, các thứ, hòng gây ấn tượng cho người vừa tiếp xúc, để khi người ta nhìn cách ăn mặc trang điểm của họ, liền dễ dàng sinh ra ấn tượng bọn họ là người giàu có chân chính, sau đó bị tiền tài dụ dỗ, cùng bọn họ đi vào tử cục này. Lúc ấy, những người cùng đến đây đều đã chết, chỉ còn mình Vân Bách Hợp, vợ chồng họ Văn lo lắng không có tiền trả cho cô ấy sẽ khó ăn nói, bàn với nhau là nếu có thể sống sót trở về, sẽ đi tìm bạn hữu vay mấy vạn đồng bồi thường cho Vân Bách Hợp, kết quả, bị Vân Bách Hợp nghe thấy.



Diễn biến tiếp theo thì Bách Hợp không biết, vì cô bị Tôn Dương phá ngang việc tiếp thu nội dung câu chuyện, cũng không biết kết cục của hai vợ chồng nhà này thế nào, nhưng có thể đoán ra được, bản thân Vân Bách Hợp chỉ thông thuộc chút thuật pháp ở mức da lông, người bảo hộ, che chở cô ấy đã mất, nhất định là không có kết quả tốt lành gì.



“Đúng là như vậy, ban đầu tôi vốn hoài nghi, hai người này trang phục sang quý ngăn nắp chỉn chu, nhưng lạ một điều là, toàn thân ông Văn đây là hàng hiệu, chỉ riêng có đôi tất là cũ rách, một người giàu có, một thân quần áo, đồng hồ, giày da giá vài vạn, sao lại đi tất rách chứ? Tôi lại nghĩ lại, bọn họ luôn miệng nói, là bọn họ trả tiền mướn chúng ta đến đây, nhưng nhiều người ở đây như vậy, một người cũng chưa từng cầm từ tay họ một đồng.” Bách Hợp nói vừa dứt lời, mấy người khi nãy khuyên hai bên đừng tranh chấp nữa đều cảm thấy phẫn nộ, Đường Toàn giận xanh mặt, đứng bật dậy, trừng mắt nhìn xuống vợ chồng nhà họ Văn đang ngồi dưới đất:



“Lời của tiểu Vân, có phải là thực không? Các người lừa gạt chúng tôi phải không?”



Vợ chồng nhà họ Văn, đương nhiên là lừa gạt người ta, nhưng họ chỉ không ngờ được, lời nói dối của mình lại bị người ta vạch trần ra trong tình huống như vậy. Một đám người sống sót phẫn nộ vây lấy hai vợ chồng họ, bọn họ có chút khẩn trương nắm chặt tay nhau, ánh mắt mọi người đều dừng ở bàn chân của ông Văn, giày da của ông ta sau quãng đường không an ổn vừa qua đã rơi mất cả, lúc này, chỉ còn một đôi tất bẩn đến độ không thể nhìn ra màu sắc ban đầu.