Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 900 : Hành Trình Cáo Biệt Cuối Cùng 15

Ngày đăng: 04:07 30/04/20


Edit: Quy bà bà



Beta: Sakura



Những khúc đuốc xương cầm trên tay vốn không an phận run lên không ngừng, giờ đối mặt với sức mạnh của lôi chú thì thành thật ngoan ngoãn không dám ho he, tam muội chân hoả vốn đã bị áp chế xuống lại lần nữa sáng lên, oán khí ở phía trước mặt bị bổ ra tạo thành đường đi thông tới bên miệng giếng, những người khác nhìn thấy tình cảnh trước mắt, sững người hồi lâu.



“Này, thế này là thế nào?” Rõ ràng Vân Bách Hợp là người có thực lực yếu kém nhất trong số những người ở đây, thậm chí còn thua kém cả cậu thanh niên tên Trường Sinh đã chết trong miệng giao xà lúc mới vào cổ mộ kia, ngay từ đầu, mọi người đều xác nhận cô ấy gia nhập đoàn người chính là vì muốn lừa tiền, vợ chồng nhà họ Văn cũng không để cô ấy vào mắt, vốn bọn họ cũng chẳng có tiền mà trả cho người ta, cho nên với họ có thêm một người gia nhập đơn giản là có thêm một người giúp sức, có thêm một phần hy vọng tìm được con gái, vì vậy bọn họ không cự tuyệt cô ấy tham gia đoàn người, thực không ngờ đến lúc thực sự phát sinh tình huống nguy ngập, tất cả mọi người tưởng rằng mình phải rơi vào kết cục như cô thiếu nữ bị dòng máu ma quỷ cắn nuốt kia, đang chìm trong tuyệt vọng thì chính Bách Hợp lại là người ra tay cứu nguy cho tất cả.



Cảm giác này quá sức quỷ dị cổ quái, khiến cả nhóm người bỗng thấy như thể mình đang ở trong một giấc mộng, mọi chuyện đang diễn ra đều không chân thực. Trong lúc mọi người còn đang hoảng hốt, lại thấy Bách Hợp đã nhanh chân chạy về phía miệng giếng, Đường Toàn là người đầu tiên phục hồi tinh thần, lúc trước, khi ông cùng Bách Hợp đối phó với con giao xà, chính mắt ông thấy Bách Hợp đã đuổi được con giao xà kia đi. Tuy bây giờ Bách Hợp lại gây bất ngờ ngoài dự liệu của ông một lần, nhưng vì từng có một lần kinh nghiệm nên cũng không đến mức phản ứng không kịp giống như những người kia, ông quát lớn một tiếng:



“Còn không đi mau, có chuyện gì chờ tới chỗ an toàn lại nói!” Nói hết lời, ông cũng vội vàng dẫn đầu đuổi theo sau Bách Hợp.



Mọi người nghe vậy, bất giác quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ba tấm bùa trên không trung ban đầu vốn kim quang rực rỡ, nhưng càng về sau, ánh sáng càng ảm đạm dần đi, không đến ba mươi giây sau, sợ là không còn ngăn cản được.



Quan trọng nhất là, tuy Bách Hợp đã đả thông được một con đường, nhưng cô đã chạy trước rồi, khó mà tránh việc đám âm quỷ kia lại tụ hợp lần nữa, bởi vậy, mọi người vừa bị Đường Toàn đánh thức liền không còn ai dám trì hoãn, chỉ hận cha mẹ sao không sinh ra mình có thêm hai cái đùi, cắm đầu dốc sức mà chạy theo sau Bách Hợp.
“Thuật nghiệp có chuyên công…” Bà ta còn chưa dứt lời, Bách Hợp đã lờ đờ uể oải chặn thêm một câu:



“Thực xin lỗi, tôi nghe không hiểu thành ngữ!”



* Thuật nghiệp có chuyên công: ý là ai cũng có sở trường của mình, nên tập trung vào làm tốt chuyên môn của mình, nên phát huy ưu thế của mình. Bà Văn nói rằng bả chuyên dạy đời chứ không chuyên cứu người, cứu người trong cổ mộ là việc của đội biết đánh quỷ, hàng ma mới đúng.



Thái độ của Bách Hợp làm bà Văn tức xanh mặt, run run một hồi lâu mới lớn tiếng phản bác: “Tôi không có chuyên môn về mặt này, bằng không sẽ không thấy chết mà không cứu, người có tài thì phải gánh vác trách nhiệm, các vị có bản lãnh, chính là để làm mấy việc này, cũng giống như chức trách của vợ chồng tôi là dạy học…”



“Con bà mày chứ mày có im ngay đi không? Có tin mày còn dám nói ra lời thừa thãi gì tao lập tức xô mày ra ngoài kia không?”



Vừa vào cổ mộ đã gặp phải rất nhiều nguy hiểm, có thể nói nhiệm vụ này so với bất kì nhiệm vụ nào trong dĩ vãng đều khó khăn hơn, con đường phía trước không biết có loại nguy cơ gì, nguy cơ chắn ở sau lưng cũng chưa thể giải trừ, bà Văn kia lại còn ở đây lải nhà lải nhải, Bách Hợp không thể bình tĩnh, nắm đấm vung lên, “Uỳnh” một tiếng đập mạnh vào thành giếng, mọi người nghe thấy âm thanh này, không tự chủ được đều run lên một chút. Vừa rồi Bách Hợp dung huyết chú chắn được dòng máu ma, lại dùng ngũ lôi chú bổ ra bức tường oán linh, tất cả mọi người đều nhìn thấy, cũng biết thực lực của cô cao thâm, chỉ sợ dưới cơn giận dữ cô xuất thủ không đúng mực, đập nát luôn cái giếng này. Cái giếng này không biết đã xây dựng từ bao lâu, vững chắc đến đâu, bây giờ nó là cơ sở để mọi người giữ mạng, nếu lỡ bị đánh hỏng, có lẽ tất cả đều phải chết.



Nhưng còn một đạo lý nữa mà lúc này tất cả được nhận thức đầy đủ, đấy là nắm đấm ai to hơn, người đó là lão đại. Chuyện Bách Hợp cứu mọi người, bọn họ đều chứng kiến tận mắt, cho nên không một ai dám trước mặt cô diễu võ dương oai, một đấm của cô quăng ra, tuy có e ngại nhưng cũng không ai dám chỉ trích, lại nghĩ, Bách Hợp nổi đoá, tất cả cũng là tại bà Văn mở mồm, lại nghĩ, bọn họ giờ rơi vào tình cảnh này đều do vợ chồng nhà họ Văn đã lừa bọn họ theo vào cổ mộ này. Lại thấy hận bốc từ tim, ghét sinh từ gan.