Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 909 : Hành trình cáo biệt cuối cùng 24

Ngày đăng: 04:07 30/04/20


Vào lúc này, mấy người còn bám trụ trên bệ giếng thực sự cảm thấy không thể chịu đựng nổi, 7 người ôm nhau thành một cục, có người trèo luôn lên người người khác, chỉ mong có thể kéo dài thêm chút thời gian khi không gian họ có thể đứng cứ bị xâm chiếm, thu hẹp dần dần.



Tuy dòng máu ma kia chảy rất chậm, nhưng lúc này, đến cả người đứng tại trung tâm của bát quái trận cũng có thể ngửi thấy mùi máu nồng nặc bay xuống, bọn họ đang đứng trên bệ giếng hiển nhiên còn nhận thấy sự tiến gần từng chút một của nó càng rõ ràng hơn. Nhóm người này tuy sợ cương thi dưới lòng giếng, nhưng tình hình đã đến nước này, thực muốn tránh cũng không thể tránh, trong tình huống máu trên ao kia càng lúc càng tới gần, bức bách bọn họ không còn nơi lẩn trốn, một đám người dồn cục lại dồn cục, cuối cùng không thể kiên trì thêm, đều lăn cả xuống đáy giếng.



Gần như cùng lúc, quan tài vốn không hề có động tĩnh gì đột nhiên thấy thò ra hai bàn tay khô quắt đen sì, bàn tay kia động tác nhẹ nhàng ngọt xớt như dao sắc cắt qua đậu phụ liền dễ dàng nâng lên nắp quan tài mà khi nãy đám người Bách Hợp hợp sức lại cũng không nâng lên nổi. Chỉ nghe một tiếng ‘OANH RẦM’ thật lớn, một bóng đen dùng tốc độ cực nhanh bay vọt lên, nắp quan tài bị nó đẩy văng lên trời, đụng vào vách đá trên đỉnh đầu cái “OÀNH”, xung lực lớn tới mức vách đá trên trần kia bị va ra mấy vết nứt vỡ, đá vụn trên nóc lộp cộp rơi xuống.



Ngay lập tức, một loại mùi mục nát từa tựa như mùi long não quá hạn đã lâu xộc vào khoang mũi mọi người, tiếng châu ngọc va chạm đinh đinh đang đang khi nó di chuyển, nhắm về hướng miệng giếng phóng tới với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai. Bách Hợp chứng kiến tình hình này, cảm thấy tim đã nhảy lên tận cổ họng.



Chiếc quan tài đỏ vẫn nằm đó không hề suy suyển, vào thời điểm bóng đen kia nhảy vọt lên, cô còn tranh thủ đưa tay đẩy thử quan tài một cái, nhưng vẫn không thể làm nó nhúc nhích, ý tưởng xê dịch quan tài để tìm đường ra triệt để sụp đổ, cảm giác chết chóc trùm xuống đầu tất cả, chẳng lẽ cô đã nỗ lực đến mức độ này rồi, từng tiến vào không biết bao nhiêu nhiệm vụ luân hồi rồi, chỉ để đổi lấy kết quả cuối cùng như vậy?



Bách Hợp cảm thấy nghẹn lại một hơi trong lồng ngực, toàn thân lạnh buốt run rẩy, chỉ là rất nhanh, ánh mắt cô kiên định trở lại, kêu lên: “Mau vào quan tài!” Nơi này trừ chiếc quan tài màu đỏ này đã không còn chỗ nào khác chưa thăm dò kiểm tra, thoạt nhìn giống như một tử cục, nhưng từ đủ loại bố trí từ lúc nhập mộ đến giờ mà xem, người bài bố cổ mộ này chính là đặt ra bố cục từng vòng sinh tử, lớp lớp đan xen, một cổ mộ xây dựng hoành tráng như vậy, lại là qua bàn tay chỉ đạo của một người tinh thông trận pháp và mật chú đạo môn, cô tin rằng tình huống không thể đơn giản mà kết thúc như vậy.
Trên chiếc mũ miện kia còn dính máu và thịt vụn đỏ lòm, da môi da mặt nó đã khô nứt đen thui, không thể che kín hàm răng. Qua thời gian dài như vậy, ria mép thưa thớt của nó thế nhưng vẫn còn, lúc này hàm răng trắng ởn của nó nhe ra, vì vừa ăn máu nóng thịt tươi, một lượng máu tươi lớn nó chưa kịp nuốt xuống chảy ra khỏi cặp môi không còn vẻ tươi mọng cứ thế nhỏ xuống, có lúc nhỏ xuống thành quan tài, có giọt thậm chí nhỏ trúng ngay trên đầu Bách Hợp.



Những giọt máu này còn mang theo hơi ấm, chứng tỏ chủ nhân cũ của nó mới chết đi cách đây chưa lâu, vài giọt máu nhỏ trúng mặt Bách Hợp, chảy theo hai bên khuôn mặt của cô xuống phía hai tai, đến khi chui vào tóc mai thì đã hoàn toàn nguội lạnh, trong lúc nó lăn đi, mang theo một loại cảm giác ngưa ngứa thấm đến tận xương, khiến Bách Hợp cảm thấy nổi hết da gà. Con quỷ kia đưa tay đặt lên thành quan tài, cổ tay áo màu đen rộng rãi đã có chút mục nát, bên trên dính không ít lông tóc và máu tươi. Lúc con quỷ này nhòm vào quan tài, cặp mắt trắng nhiều đen ít của nó đờ đẫn chết chóc, không còn vẻ sáng ngời sống động, bị nó nhòm ngó ở cự ly gần như vậy, thực khiến người ta sợ đến hồn phi phách tán.



Mấy người trong quan tài đã sợ đến cùng cực, lúc này ngược lại không ai dám la hét thành tiếng, ngay cả bà Văn vốn ầm ĩ nhất lúc này cũng tựa như được bọc cách âm, chỉ trừng to cặp mắt, không dám lên tiếng.



Thời gian chờ chết dường như trôi chậm hơn, trên lưng Bách Hợp không ngừng rịn ra mồ hôi lạnh, cô vào được quan tài muộn nhất, nằm ở trên cùng, cũng tức là, cô ở cách tử thần gần nhất. Con quỷ này vốn đã đủ hung tàn, lại vừa được máu từ ao bò xuống tẩm bổ, lại vừa được uống no máu người, hiện giờ, nó càng thêm hung hãn.



Cô không phải là đối thủ của nó, trong khoảnh khắc sống chết trước mắt này, Bách Hợp cưỡng ép mình tỉnh táo lại, cô tận lực nhắc nhở bản thân rằng không được hoảng loạn, nhưng trong thời khắc mấu chốt này, thân thể theo bản năng bắt đầu cứng đờ ra. Cô có thể cảm thấy bên dưới mình, tim của bà Văn đang đập như đánh trống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, con quỷ kia đã đến ngay trước mắt, cảm giác chết chóc đập vào mặt, chuỗi ngọc trên vương miện của nó thậm chí đã chạm lên trán cô rồi. Nó há miệng, động tác tiếp đó như đang chực cắn thẳng lên mặt Bách Hợp