Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 91 : Cô gái làm dự bị (2)
Ngày đăng: 03:57 30/04/20
Lần này mọi chuyện giống như một tín hiệu vậy. Vào năm nguyên chủ bảy tuổi kia, cơ thể Lục Chấn Đào lại lần nữa tái phát nghiêm trọng. Lần này bệnh tình của cậu lại càng gấp gáp hơn, bác sĩ chẩn đoán là bệnh máu cấp tính. Vì vậy Lục Bách Hợp lại phải một lần nữa rút tủy xương. Lần này không giống với lúc Bách Hợp ba tuổi vẫn không có trí nhớ, giữa lúc nàng khóc lóc cầu khẩn, cố nén lại nỗi đau đớn kinh khủng, lại một lần nữa bị rút tủy xương. Từ đó về sau, Lục Chấn Đào tuổi càng lớn thì thân thể lại càng kém.
Vốn dĩ bác sĩ chắc chắn cậu không thể sống qua 10 tuổi nhưng có thể sống tới lúc hai mươi tuổi như bây giờ có thể tưởng tượng được vợ chồng Nhà họ Lục đã bỏ ra nhiều công sức thế nào.
Nhưng cho dù có chăm sóc cậu cẩn thận thì cuối cùng Lục Chấn Đào vẫn phát triển đến tình huống bị nhiễm độc đường tiết liệu, cần phải thay thận. Không có ai có thận tương thích với cậu hơn Lục Bách Hợp nên Lục Bách Hợp chỉ có thể một lần nữa mất đi một bên thận. Lúc những đứa trẻ khác nhà người ta đang thì thanh xuân tuổi trẻ, dốt nát vô tri, ở bên người cha mẹ nũng nịu, làm ẩu thì Lục Bách Hợp lại bị ép buộc vì anh trai mình mà thực hiện một ca phẫu thuật hiến tạng. Cô bắt đầu càng ngày càng không vui, càng ngày càng không sung sướng.
Người khác cảm thấy cha mẹ yêu thương cô nhưng thật ra người mà họ yêu thương là người con trai đầu tiên sinh ra từ tình yêu của họ chứ không phải cô, một đứa trẻ vì cứu mạng anh trai mới được sinh ra trên cuộc đời này. Cô không được coi là một con người mà chẳng qua chỉ là công cụ mà cha mẹ cô dùng để cứu con trai họ thôi. Lúc thiếu nữ mười hai, mười ba tuổi đang vào thời kỳ phản kháng, lần đầu tiên trong đời cô muốn không ngoan ngoãn một lần, muốn để cho cha mẹ cũng mắng mỏ cô mà không phải tất cả chỉ là để cho cô quyên ra thân thể của mình thôi. Vì vậy, lần đầu tiên cô cãi lời cha mẹ, lần đầu tiên mua quà vặt rác rưởi để ăn.
Khi cô cãi lại cha mẹ, vợ chồng Nhà họ Lục cũng không thèm để ý, duy chỉ có khi cô muốn ăn quà vặt rác rưởi thì hai vợ chồng chưa bao giờ nặng lời đối với cô lại biến sắc, trở nên tàn bạo khác thường. Bọn họ sẽ không đánh cô, không làm tổn hại đến thân thể của đứa con gái mà vì cứu anh trai mới ra đời. Bọn họ chỉ biết trói tay chân của cô, chận lại miệng của cô để phòng ngừa cô tự làm tổn thương mình, tổn thương tới thân thể này. Bọn họ khóa cô lại trong phòng, có lúc nhốt một lần là nguyên một ngày.
Có lúc Lục Thiên Hợp sẽ đến thăm cô một chút, sẽ cùng cô trò chuyện. Cứ như vậy cho đến lúc Lục Bách Hợp hai mươi mốt tuổi, sau khi một lần nữa vì Lục Chấn Đào hiến tặng tủy xương, có lẽ là tình trạng của Lục Chấn Đào đã tốt hơn nhiều nên bọn họ thả Lục Bách Hợp ra. Lúc này Lục Bách Hợp đã sinh ra ý nghĩ muốn chết. Cô không còn muốn sống nữa mà chỉ muốn chết đi cho xong.
Gần đây Lục Bách Hợp không hề ngoan ngoãn, thường xuyên gây ra một ít chuyện. Vợ chồng nhà họ Lục vì bệnh tình của con trai đã rối hết đầu óc, căn bản không có tâm lực dư thừa đi quản hai cô con gái. Lục Thiên Hợp ở trong nhà này cũng tựa như linh hồn. Cô ăn cơm hay không ăn cơm, có bệnh hay không có bệnh, trừ việc cha Lục mẹ Lục sẽ còn cho tiền học phí thì cô từ nhỏ đã bắt đầu ăn cái gì thì tự mình làm cái đấy. Mặc dù Lục Bách Hợp ăn cái gì sẽ có vợ chồng nhà họ Lục nhìn chằm chằm nhưng bọn họ tất cả là vì con trai nên tình huống của hai chị em cũng không khác biệt lắm. Lục Bách Hợp lần này làm loạn lên, không ngoan ngoãn khiến cho trong lòng vợ chồng nhà họ Lục hết sức khó chịu.
Trong suy nghĩ của bọn họ, sinh ra nhiều đứa trẻ đều an tĩnh, ngoan ngoãn, dẫu sao nếu không phải vì anh trai thì nó đã không có cơ hội đi tới thế giới này, vợ chồng mình đã cho nó sinh mạng thì nó cũng nên vì anh trai mà cố gắng một chút.
Gần đây mẹ Lục bị Lục Bách Hợp làm phiền đã có chút chán ghét vào lúc này lại thấy con gái gần đây không nghe lời giờ hiếm có lại biết điều. Mẹ Lục có chút bất ngờ nhìn cô một cái, thấy sắc mặt cô ảm đạm, nghĩ đến bác sĩ nói nếu như cô không chăm sóc tốt cho thân thể thì về sau, khi lần kế tiếp Lục Chấn Đào tái phát bệnh tình thì lúc rút tủy xương sẽ bị ảnh hưởng. Trong lòng mẹ Lục động một cái, bận bịu lấy thuốc ra, một bên rót nước đưa cho con gái:
“Mẹ và cha của con thật ra thì cũng yêu con nhưng bệnh tình của anh con rất nghiêm trọng, con nên giúp anh con một chút.” Sau khi khuyên con gái một câu, khi mẹ Lục cho rằng đứa nhỏ này gần đây giống như đang ở thời kỳ phản nghịch, vốn tưởng rằng mình phải nói thêm vài câu nữa thì nó mới nghe lọt thì Bách Hợp lại nhẹ giọng nói: “Con biết. Con còn muốn được đi học, con đã bảy tuổi rồi.”
Điều Lục Bách Hợp tiếc nuối nhất chính là cả đời này hoàn toàn không có gì thuộc về mình, không có bạn bè, không có cá tính, ngay đến cả việc ăn cái gì cũng chưa từng được làm chủ, đứa bé trai mà cô tự cho là yêu thích sau này cũng bị Lục Thiên Hợp có được, bộ phận trên thân thể không thuộc về cô, xương tủy của cô cũng không thuộc về cô, đến lúc chết cũng không phải do ý định của cô. Lúc này Bách Hợp có thể bắt đầu nhiệm vụ từ lúc nguyên chủ bảy tuổi liền tự nhiên muốn cố gắng làm thật tốt.