Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 911 : Hành trình cáo biệt cuối cùng 26

Ngày đăng: 04:07 30/04/20


Bà Văn vừa bị Bách Hợp cho một bạt tai, mạnh đến mức gò má cũng run lên, lại hồi tưởng lại nỗi chua xót suốt một đường từ lúc vào cổ mộ đến nay, nghĩ rằng tuy rằng mình cửu tử nhất sinh đến được nơi này, giữ được tính mạng, cũng tìm thấy con gái, thế nhưng ông Văn đã chết, vậy nên oà lên khóc, khóc muốn đứt hơi. Văn Thấm Nhã rụt rè đưa tay cho bà ta, bà ta liền nắm chặt lấy kéo cô ta vào lòng, ôm cứng lấy Văn Thấm Nhã mà khóc.



Hai mẹ con thật không dễ dàng mới gặp được nhau, đều khóc ầm lên, tiếng khóc phá vỡ bầu không khí âm lãnh, tĩnh mịch của nơi này. Bách Hợp cố hết sức bò dậy, cô gái trẻ nãy giờ ôm đùi cô cũng bò dậy tới ngồi sát bên, thân thể nhẹ run lên phát ra từng tiếng nức nở.



“Còn bao nhiêu người sống?”



Bách Hợp ho mấy tiếng, đem máu tụ còn đọng trong yết hầu khạc ra hết, cảm thấy trong ngực thoải mái hơn nhiều, mới lên tiếng hỏi một câu.



“Cục xương già này vẫn còn đây!” Giọng nói lẫn với tiếng thở phì phò của Đường Toàn vang lên. Sau đó, người đàn ông trung niên mập cũng lên tiếng, sau đó không còn ai lên tiếng nữa. Những người đi nâng hòm trong bát quái trận tổng cộng có tám, chết hai, chỉ có 6 người chui kịp vào quan tài. Bây giờ, tất cả mọi người, cộng thêm bà Văn, tất cả chỉ có năm người sống sót.



Vốn tổng cộng có 33 người đi vào cổ mộ, bây giờ chỉ còn sống được 5 người, vậy mà vẫn chưa biết lối ra ở đâu. Lần xâm nhập cổ mộ này, cái giá quả thực quá lớn.



Người không lên tiếng là người đàn ông cao gầy, dự là đã dữ nhiều lành ít. Bách Hợp nghĩ đến âm thanh rơi xuống nước khi nãy, đoán đó chính là người đàn ông cao gầy kia. Cô lại ho mấy tiếng, liền nhận thấy có mấy người cùng bò về phía mình. Trong lúc nhóm người đang thở dốc thì đột nhiên có một giọng nam vang lên:



“Các vị làm cách nào mà sống sót được?”




“Nếu không phải vì cô ta nói cái gì mà thi thể trong quan tài sẽ không tỉnh lại, chúng ta đã không nghe lời cô ta đi nâng hòm. Rõ ràng là tại cô ta!” Nói đến đây, bà Văn còn cảm thấy chưa hả giận: “Cô giỏi giang như vậy, sao không một mình làm hết đi, nhất định bắt chúng tôi tham gia cùng, nếu không nghe theo lời cô, chúng ta sẽ bị chết nhiều người như vậy sao? Tất cả mọi người đều là bị cô làm hại. Chính là cô!”



“Không phải tại cô ấy!” Lúc này Bách Hợp cười khẩy mấy tiếng, chưa kịp mở miệng, Triệu Hồng Quỳnh vẫn đang im lặng ngồi cạnh cô bỗng nhiên mở miệng, khe khẽ nói, bà Văn hít hít mũi:



“Cô thì biết cái gì?”



“Là tại bà, bà Văn, bà mau trả mạng lại cho ma ma tôi đi!” Từ nhỏ giọng nức nở, Triệu Hồng Quỳnh đột nhiên giống như phát điên nhắm hướng bà Văn bổ nhào qua:



“Bà mau đền mạng cho ma ma tôi, chính là bà hại, bà là đồ tai hoạ!”



Trong cơn tức giận, Triệu Hồng Quỳnh nhào một cái trúng phóc, đè ngã bà Văn, hai người lăn thành một đoàn, bà Văn không ngờ Triệu Hồng Quỳnh đột ngột ra tay, bị cô ấy cào toạc mặt, vừa mở miệng xuýt xoa, vừa đẩy Triệu Hồng Quỳnh ra, mắng lại: “Cô điên rồi phải không? Tôi không có hại chết mẹ của cô, cô đang làm cái gì thế?”



“Sao lại không phải bà? Lúc ở trên bệ giếng, Dương Lỵ Lỵ hiện về muốn bà đền mạng, bà kích động vung tay đã cào trầy mặt mẹ tôi, nhất định là vì vậy mới kích hoạt thi vương kia. Vân Bách Hợp nói, chỉ cần có mùi máu tanh sẽ dẫn cương thi tỉnh lại, chính là tại bà! Mẹ tôi tưởng vết thương nhỏ như vậy không gây ảnh hưởng, nhưng vì sao lúc trước rõ ràng con cương thi kia bất động, mẹ tôi vừa xuống đến đáy giếng nó liền tỉnh lại? Chẳng phải tại bà sao? Chẳng phải tại bà sao? Bà nói xem có phải tại bà không? Bà hại chết chồng bà, hại chết mẹ tôi, bà hại chết tất cả mọi người, bà đền mạng đi, đền mạng đi!” Triệu Hồng Quỳnh vừa kể lể, vừa luôn tay tát tới tấp lên mặt bà Văn như thể phát điên. Bà Văn ban đâu không nghĩ tới còn có biến cố này, nhất thời kinh ngạc sững sờ.