Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 944 : Bạn trai bị đàn ông cướp 11

Ngày đăng: 04:08 30/04/20


Edit: Suly



Beta: Sakura



“ Em biết anh Tư Phàm không nhúng tay vào chuyện làm ăn của ba anh.” Bách Hợp nói xong, dừng một chút: “ Nhưng anh có thể hỏi thử giúp em không, em không muốn làm tiếp ở bên này, không liên quan đến ngành em học, tiền lương cũng quá thấp, nếu như có cơ hội tốt thì em hy vọng có thể tìm được nơi làm việc tốt hơn, em và Triệu Lâm ở Tân Hải không quen biết ai, duy nhất biết thì chỉ có một mình anh.”



Triệu Lâm nghe cô nói như thế, trong lòng vừa xấu hổ, vừa mong đợi.



Hắn và Chu Tư Phàm trở thành bạn bè tốt ở Tân Hải, dù biết nhà hắn ta có tiền nhưng từ trước đến giờ bản thân chưa từng nhờ hắn việc gì, trước đây vẫn luôn hết lòng hết dạ với hắn, bây giờ Bách Hợp nhờ Chu Tư Phàm giúp đỡ, thật lòng mà nói Triệu Lâm cảm thấy hơi xấu hổ, hắn cảm thấy Bách Hợp nhờ như vậy giồng như không tôn trọng anh em của mình nhưng hiện giờ hoàn cảnh cua hai người khó khăn, nếu như Chu Tư Phàm đồng ý giúp đỡ thay đổi cuộc sống thì hắn sẽ càng biết ơn Chu Tư Phàm, chỉ là Triệu Lâm không tiện mở lời, lúc Bách Hợp nói hắn hơi tức giận, ngại có Chu Tư Phàm nên không nhiều lời, nhưng Bách Hợp đã nói rồi, trong lòng Triệu Lâm hi vọng Chu Tư Phàm đồng ý.



Hai người sau khi tốt nghiệp đến Tân Hải lập nghiệp đã hơn nửa năm rồi nhưng công việc không thuận lợi, Phạm Bách Hợp học nghành kế toán, không biết có phải không phải học ở địa phương hay không có thầy giáo giới thiệu mà cô tìm việc rất khó, bằng tốt nghiệp còn chưa lấy được, một số công ty lớn không tuyển cô, nửa năm trước hơn mười ngày cô không tìm được việc, sau khi dùng hết tiền. Thật sự không còn cách nào khác, mới dựa vào ngoại hình tìm được công việc buôn bán châu báu.



Tuy tạm thời có thu nhập nhưng hai người biết đây không phải là kế hoạch lâu dài, Phạm Bách Hợp muốn sau khi lấy được bằng tốt nghiệp có thể tìm được công việc phù hợp với ngành học, hai người đều mong đợi cuộc sống sẽ dần tốt hơn, bây giờ Bách Hợp mở lời, Chu Tư Phàm lại từ chối khéo léo làm cho Triệu Lâm hơi thất vọng, thấy Bách Hợp chưa bỏ cuộc, hắn lại có vài phần hi vọng.
Hiện giờ Triệu Lâm còn đang xấu hổ, nghe Bách Hợp vẫn hỏi Chu Tư Phàm vấn đề đó, người ta đã nói rõ không muốn giúp,cô cứ hỏi người ta mãi, thực sự là ngại má trái chưa đủ đau, muốn góp má phải vào để người ta đánh một bạt tai, Triệu Lâm tức đến toàn thân run rẩy, khuôn mặt tức giận tái xanh đứng dậy: “ Phải nói mấy lần nữa? Đã nói cô khi ăn cơm đừng nhắc đến chuyện này nữa!Cô không có tiền sao? Cô không có tiền ăn cơm hả? Cô nghèo đến nỗi ngủ gầm cầu hay sao?”



Chu Tư Phàm thấy không khí giữa hai người căng thẳng, trong mắt lộ ra sự hưng phấn, đưa tay kéo Triệu Lâm: “ Được rồi A Lâm, đừng tức giận, nói chuyện tốt hơn,phụ nữ phải từ từ dụ dỗ, phải kiên nhẫn một chút….”



“Chu Tư Phàm, anh bị bệnh phải không?” Bách Hợp nói xong, đưa tay cầm bát đũa, Chu Tư Phàm nghe như vậy, trong mắt hiện lên sự lo lắng,  trong tay hắn còn cầm đôi đũa, Bách Hợp đi lên lấy đôi đũa từ tay hắn, hắn không giữ chặt để Bách Hợp cướp đi, đang cảm thấy xấu hổ thì nhìn thấy Bách Hợp mang đồ ăn về phòng bếp: “ Triệu Lâm, anh cái đồ đê tiện này! Không biết xấu hổ nói anh có tiền,có cơm ăn, tuy anh không ngủ vòm cầu nhưng không khác gì nhiều đâu, tiền thuê nhà còn không đưa đủ còn không biết xấu hổ la hét với tôi, tôi muốn tìm công việc thì thì sao? Không phải là vì nuôi người không có năng lực là anh sao! Ăn uống không cũng không xấu hổ?”



Cô bỗng trở mặt, làm cho Chu Tư Phàm ngây người. Sở trường của hắn là mưu kế, trước khi làm việc vạch kế hoạch rõ ràng, gài bẫy ở từng bước nhưng Bách Hợp bỗng nhiên trở mặt, Chu Tư Phàm cảm giác mông lung, hắn ngơ ngẩn tại chỗ, chén cơm trước mặt mới ăn một nữa, Bách Hợp đi ra từ phòng bếp, bưng chén cơm đó lên ném vào thùng rác:



” Gọi anh một tiếng anh Tư Phàm, anh đúng là làm dáng, còn dạy Triệu Lâm dụ dỗ phụ nữ như thế nào? Tôi muốn mời anh chỉ bảo như thế nào dụ dỗ đàn ông đấy! Dụ dỗ bạn trai của người khác xoay quanh, anh có mục đích gì? Còn nói tôi bò chưa học xong đã muốn chạy, hiện tại tôi muốn dạy cho anh cái gì gọi là cút!”



Bách Hợp nói xong, lấy tay đập bàn, chỉ vào mặt Chu Tư Phàm mắng: “ Đồ không biết xấu hổ, ăn uống  trong nhà của tôi còn dám lý lẽ với tôi? Ba của anh có năng lực như thế, làm ăn như thế, sao lại không dạy anh làm người hả? Anh tính tính toán toán ăn mấy bữa cơm ở nhà tôi hả? Anh là đồ không biết xấu hổ, tiền cơm một đồng cũng không đưa, mở TV, còn mua rượu thịt ngon mời anh đến, không phải là tết thanh minh, anh hưởng thụ cái gì? Hôm nay anh không tìm việc cho tôi thì thôi, trước hết đưa tiền ăn cho tôi, nếu không thời gian tôi nghỉ, mỗi ngày tôi sẽ đến làm loạn ở cửa hàng của ba anh, tìm ba anh đòi tiền! Hừ! Đồ không biết xấu hổ!”