Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 960 : Cuộc chiến ánh sáng và Bóng tối 07

Ngày đăng: 04:08 30/04/20


Edit: Danbi



Beta: Sakura



Nhìn theo tầm mắt của Bách Hợp, hình như có thể nhìn thấy chiếc cằm trắng nõn, và bờ môi quyến rũ của Artturi, cho dù anh không nói hay làm gì, nhưng lại tựa như ma quỷ, im lặng hấp dẫn làm người ta muốn hét lên nhào đến.



Bách Hợp cố nén ý nghĩ khó hiểu trong lòng, cố gắng tươi cười, cách ăn mặt dịu dàng này không làm Artturi lộ vẻ nữ tính, lúc anh ta xuống xe ngựa rồi đứng lại, lấy chiếc mũ trên đầu xuống, vì động tác ngả mũ nên mái tóc xoăn vàng hơi rũ xuống trước trán, đôi mắt màu lam không mang theo chút cảm xúc nào, nhìn chằm chằm người ta một lúc, khiến người ta cảm thấy cả lòng bàn chân cũng trở nên căng thẳng.



“Chào buổi sáng, nữ sĩ.” Artturi khẽ gật đầu với Bách Hợp, giọng lúc anh ta nói chuyện vô cùng dễ nghe, vào tai người khác, nghe như một khúc nhạc nhẹ nhàng khoan khoái, Bách Hợp vốn hơi cười gượng gạo, cô còn chưa nói gì, Artturi đã sải bước đến chỗ cô, cách đó không xa có vài vị có chức tước đã dừng xe ngựa lại muốn dẫn nữ quyến qua đây, dáng vẻ muốn đến gần nhưng không dám.



Ở gần Artturi, hơi thở ẩn sâu kia của anh ta cũng truyền đến, loại cảm giác này tựa như hơi thở của một sinh vật cao cấp nguy hiểm, khiến cho động vật mà anh ta muốn săn tự động tránh đi, Bách Hợp cố nén cảm giác muốn lui về sau, lúc này cô vừa xuống xe ngựa, Artturi đến gần làm cô không tự chủ muốn né tránh, nhưng đến khi sau lưng đụng vào toa xe ngựa thì cô mới giật mình.



Artturi đưa một tay ra, hình như muốn Bách Hợp đặt tay lên. Hôm qua mặc dù nhìn vị đại công tước này có vẻ không giống người thích tiếp xúc thân thể với người khác, nhưng hiện giờ nhìn thấy anh ta chủ động đưa ra thiện ý, cho dù trong mắt anh ta không hề có bất kỳ cảm xúc gì, thậm chí hoàn toàn không có dáng vẻ say mê nguyên chủ, nhưng Bách Hợp nghĩ đến cuộc nói chuyện ngắn gọn hôm qua trên xe ngựa với anh ta, thì do dự vươn tay ra.



Bàn tay cô còn chưa đặt vào tay Artturi, anh ta lại nhanh chóng thu tay về, tay Bách Hợp giơ giữa không trung, thoáng có chút lúng túng, Artturi nhìn cô:
Cánh tay trắng trẻo của thiếu nữ chưa kịp ôm Artturi, giọng nói nhã nhặn của anh ta đã vang lên:



“Nữ sĩ, cách xa ta ra một chút.” Lúc nói chuyện, giọng nói anh ta có vẻ bình tĩnh xa cách, thân hình cô gái kia vốn nên được dáng vẻ cao to của anh ta bao phủ lại không tự chủ được lui về phía sau vài bước, cánh tay còn chưa kịp chạm vào tay anh ta, cũng đã buông xuống, nhưng cô ta nhanh chóng giơ tay lên, hai tay yếu ớt tỏ vẻ đầu hàng, cô ta cách Artturi một khoảng, trong tay Artturi cầm một chủy thủ màu vàng kim, lúc này mũi nhọn chủy thủ kề vào cổ cô gái này, nếu vừa nãy cô ta bước thêm một bước, sợ rằng chủy thủ trong tay Artturi đã cứa vào chiếc cổ xinh đẹp kia rồi, anh ta ra tay lúc nào, Bách Hợp đứng phía sau, hoàn toàn không thấy rõ.



Lúc này dưới sự uy hiếp của chủy thủ, cô ta không thể không cách xa Artturi hơn một chút, mà hành động lui về phía sau của cô ta, cũng khiến Bách Hợp đứng sau Artturi thấy rõ gương mặt của cô gái này.



Đây là một thiếu nữ khoảng mười tám tuổi, có một mái tóc xoăn dài giống nguyên chủ, dáng cao gầy đầy đặn, phía dưới mặc một chiếc váy da, đi chân trần, Bách Hợp chú ý, ngón chân trắng như ngọc của cô ta đang co rút.



Nửa người trên thiếu nữ mặc một chiếc áo cũ nát màu xám chỉ vừa đến ngực, lộ ra một cái bụng trắng nõn. Mái tóc xoăn rối tung sau lưng lắc lư theo động tác của cô ta, chính vì vậy, vòng eo trần trụi tinh tế khiến người kinh ngạc lộ ra ngoài, vóc người cô ta không gầy gò, theo cử động vừa nhào đến thì có thể nhìn ra được, hình như bụng cô ta rất đẹp và cân xứng, bộ quần áo cũ nát phụ trợ thêm cho bộ ngực no đủ của cô ta, dáng người quyến rũ hấp dẫn chí mạng.



Cánh tay Artturi đang giơ lên, tay cách ngực thiếu nữ đó một khoảng ngắn, lưng thẳng tắp.



“Ngài đừng như vậy.” Thiếu nữ như cầu xin, giọng nói cô ta như mèo, dịu dàng yếu ớt, mang theo hơi thở quyến rũ, chữ cuối cùng kia được cô ta kéo dài một chút, tựa như dây đàn bị kích thích, lọt vào tai, lắng lại thật lâu, khiến lòng người có chút tê dại. Hai tay cô ta giơ trên đầu, bộ ngực kia vốn được giấu trong lớp quần áo rộng thùng thình vì cô ta nhấc tay mà dời lên, lộ ra hai vòng cung mượt mà, như ẩn như hiện, thân thể trắng nõn tản ra hơi thở trưởng thành của thiếu nữ, quần áo in vào khe rãnh như ma quỷ nỉ non, cám dỗ khiến người ta hận không thể xé rách quần áo trên người cô ta ra.