Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 985 : Cuộc chiến ánh sáng và bóng tối 32
Ngày đăng: 04:08 30/04/20
Cơ thể Brian giống như bộ da người không còn xương, mềm nhũn chảy xuống đất, Anna không để tâm cơ thể trần truồng đứng lên, niệm hai câu, một luồng năng lượng cực lớn từ người cô ta tuôn ta, thân hình nở nang xinh đẹp trong tuyết chói mắt lạ thường, cười lạnh: “Bắt nạt tôi, làm nhục tôi, cuối cùng sẽ phải trả một cái giá lớn gấp trăm ngàn lần!” Cô ta không nhìn cái xác Brian trên đất, một luồng ánh sáng màu trắng từ tay cô ta bay ra, cuốn gió tuyết xung quanh đánh về phía Artturi và Bách Hợp, Artturi ra hiệu cho Bách Hợp ôm cổ mình, một tay anh ôm cô, một tay vẽ vòng tròn lên không trung.
Bách Hợp ôm cổ anh, việc này làm cô không nhìn được động tác vẽ của Artturi, chỉ cảm nhận được hành động của tay anh một chút. Khi anh vẽ xong, một quả cầu trong suốt xuất hiện, giống như làm ảo thuật, quả bóng càng ngày càng lớn, công kích của Anna bị quả cầu của Artturi nuốt vào trong, thế giới trong quả cầu khác hẳn thế giới bên ngoài, dù bão tuyết bên trong có mãnh liệt đến mức nào cũng không thể phá nát quả cầu mà ra ngoài cả.
“Đây là cái gì?”
Thấy như vậy, sắc mặt Anna thay đổi, vô thức thốt lên, cô ta không để ý bản thân đang trần truồng mà khó khăn quay người bỏ chạy, Artturi híp mắt lại, sao có thể để cô ta trốn thoát được chứ.
Quả cầu trên tay anh quay tròn rồi đột nhiên bị ném ra.
Cơ thể Anna vốn đã bay lên, không biết từ bao giờ cô ta có khả năng này. Cô ta bay giữa trời với tốc độ cực nhanh phóng ra ngoài, nhìn thấy sắp biến thành một cái chấm nhỏ xíu sắp biến mất khỏi tầm mắt của Artturi, thế nhưng quả cầu kia lại còn bay nhanh hơn, “Bùm” một cái đập ngay lên lưng cô ta, thét lên một tiếng đau đớn, cơ thể cô ta lung lay, máu từ miệng phun theo gió, trúng một đòn này Anna vẫn không dừng lại, cố gắng hết sức bay nhanh đi xa.
“Quả nhiên đủ thú vị, vậy mà có thể chạy được!”
Bách Hợp nghe thấy vậy, vô thức bỏ tay Artturi ra nhìn. Thấy hình bóng Anna trong gió tuyết như sao băng xẹt qua. Mái tóc dài của cô ta bay bay giữa trời, qua chút thời gian, người chỉ còn là một chấm đen bé xíu rồi nhanh chóng biến mất.
“Cô ta… thứ cô ta cầm trong nay dường như là quyền trượng Quanng Minh phải không?” Lúc này nét mặt Bách Hợp lặng như nước, trước đó tuy Anna có bản lĩnh nhưng chắc chắn không được như vậy, tự nhiên biết bay, Bách Hợp nghĩ cái gậy cô ta đã cầm dường như là quyền trượng, đoán được cô ta có được sức mạnh như vậy là dựa vào nó.
Bây giờ sức mạnh của cô ta đã lớn hơn, vì cô cũng không phải là người làm nhiệm vụ chính, nên sức mạnh bị thế giới này hạn chế, không chỉ trí lực tinh thần lực mà các phương diện thuộc tính khác đều bị hạn chế, ngay cả giá trị vũ lực cũng bị kìm hãm, tập Luyện Thể Thuật mười ngày vẫn không có gì tiến triển. Đầu tiên Anna lấy được quyền trượng Quang Minh, sức mạnh gia tăng gấp mấy lần, vừa rồi dùng công kích như vòi rồng, rồi còn có thể bay lên được, như vậy trước khi làm nhiệm vụ cô ta cũng có giá trị vũ lực không nhỏ, hơn nữa cô ta vào trong nhiệm vụ này có lẽ từ rất sớm nên so với cô có rất nhiều ưu thế.
“Cô ta khôi phục như vậy là tốt hay xấu, cũng không nói rõ ràng được đâu, em sờ thử xem.”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng êm dịu, làm Bách Hợp như bị mê hoặc, nghe lời anh mà đưa tay ra sờ thử.
Nói đến cũng kỳ quặc, nhìn qua pho tượng này vô cùng cứng rắn, bị gió tuyết thổi qua nhiều năm như vậy mà nữ thần Hắc Ám đều không bị hao mòn chút nào, vậy mà chỉ cần Bách Hợp chạm nhẹ một ngón tay, vốn bức tượng đang ngồi trên vương tọa một cách sống động lại bị ngón tay cô đâm thủng.
Bách Hợp lại càng hoảng sợ, không ngờ bức tượng này nhìn cứng rắn như vậy nhưng thực ra lại rất mỏng manh!
Điều đáng sợ hơn là, sau khi bị cô đâm trúng một cái, gió thổi mạnh lên, cả pho tượng giống như đã mục nát từ lâu, bức tượng nữ thần Hắc Ám từ đầu đến chân đều biến thành bụi phấn bay theo gió, thoắt cái cả vương tọa cũng tan biến trong gió tuyết. Đến khi có cơn gió khác thổi tới thì ở đây chỉ còn là mảnh đất bằng phẳng, không còn nhìn ra được dấu vết bức tượng đã từng ở đó, dường như đó là thứ chưa từng tồn tại!
“Cái này…” Bách Hợp vô thức nhìn đến Artturi, ánh mắt sợ hãi, rõ ràng bức tượng này không mong manh đến vậy, nó ở đây một thời gian dài đều không xảy ra vấn đề gì, vậy mà bây giờ lại biến mất.
Trước đó ở đây Anna dùng Brian hiến tế, hơn nữa khuôn mặt cô ta cũng phục hồi lại, như vậy chắc chắn cô ta đã làm gì với nữ thần rồi!
“Đi thôi!” thấy cô như vậy, Artturi cười. Bách Hợp không hỏi anh nguyên nhân, anh cũng không nói, đối với việc Anna nhận được sức mạnh truyền lại, anh cũng không có gì phải vội vàng, anh đưa cô theo hướng cũ quay về, mỗi bước đi trong tuyết, tuy anh đang phải bế một người nhưng lại không có vẻ gì là mệt mỏi cả, khi xuống núi ổn thỏa thật sự nhẹ nhõm. Anh nói trước kia đã từng đi qua nơi này, nên bây giờ cũng tìm được đường.
Bây giờ chiều đã ngả về tây, nhưng vì vị trí địa lý của dãy núi đóng băng nên trời tối chậm hơn nơi khác một chút, cho đến lúc hai người quay lại được nơi đã trú chân trước đó, nơi ấy đã bị gió tuyết chôn vùi.