Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 995 : Anh hùng cái thế của ta 03

Ngày đăng: 04:08 30/04/20


Edit: Mèo Ú



Beta: Sakura



Nàng ấy đau muốn chết  nhưng Trương Hồng Nghĩa mặc kệ khổ sở trong lòng Chu Bách Hợp, thậm chí hắn còn cho là mình đã cho nàng ăn, cho nàng uống, bảo vệ cho nàng ấy an toàn là đã làm hết chức trách  của người trượng phu.



Hắn tự cao tự đại, cũng chỉ qua lại cùng một ít tên côn đồ vô lại, trước đây cũng chưa bao giờ qua lại với cô nương nào, cho rằng mình thành gia lập nghiệp, người vợ nên ở trong nhà chủ nội, nam nhân chủ ngoại kiếm tiền nuôi cô, nhưng hắn không hề hòa thuận với Chu Bách Hợp, thời gian lâu dài, thường xuyên nhìn cô khóc sướt mướt, lại thường xuyên ngâm một vài câu thơ mà hắn nghe không hiểu, giữa hai người càng ngày càng lãnh đạm.



Bách Hợp nghĩ tới đây, liền không nhịn được khẩn trương mà cắn răng, Trương Hồng Nghĩa người này trời sinh thần lực, lực lớn vô cùng, vóc người khí lực kia của hắn, một mình hắn đánh với hơn hai mươi binh lính bình thường cũng không thành vấn đề,chứ đừng nói gì đến nguyên chủ chỉ là một cô nương chân yếu tay mềm mới mười lăm tuổi lại bị ốm thập tử nhất sinh sau khi đi một đoạn đường dài từ kinh thành đến Doanh Châu như nàng ấy. Nếu như hắn cố tình cưỡng ép, còn phải nghĩ biện pháp khống chế hắn.



Còn tâm nguyện muốn trở về đế đô, hơn nữa được hồi hậu phủ của nguyên chủ, mấy chuyện kia đều là chuyện sau này, dù sao lúc này quan trọng nhất chính là bảo vệ chính mình.



Trong lòng cô nóng như lửa đốt, bên kia đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên, bước chân Trương Hồng Nghĩ lớn, mỗi bước chân đều nặng nề, làm cho người ta nghe tiếng bước chân liền có thể biết là hắn, hình như hắn đang kéo người, lúc này đã tới cửa, một lão đầu nhi thở phì phò oán giận nói:




Trương Hồng Nghĩa để bát trên  cái tủ, đi qua nâng Bách Hợp dậy, mặc dù Bách Hợp muốn tránh thế nhưng làm sao trốn được hắn? Bị hắn ôm chắc lại, một cỗ hương vị đắng chát từ cái bát trên tay hắn đưa đến bên miệng:



“Uống!”Lúc hắn nói chuyện vang dội, nghĩ ban ngày nhìn thấy khuôn mặt hung ác của hắn, phối hợp  cùng với giọng nói này của hắn, làm cho người ta nhịn không được run lên, nước thuốc kia còn đang bốc hơi nóng, lúc tiến đến bên miệng Bách Hợp, liền đập  thẳng vào mặt cô, làm cô nôn khan hai tiếng, bị Trương Hồng Nghĩa ép buộc rót thuốc, tưởng thuốc rất nóng  lại không nghĩ rằng lúc đụng tới môi, mặc dù quả thật có chút nóng nhưng cũng không giống như trong tưởng tượng của Bách Hợp là làm cho người ta không thể nuốt xuống, có điều Trương Hồng Nghĩa đút quá nhanh, cô bị ép uống từng ngụm từng ngụm, trong miệng như nhai hoàng liên, trong lòng dời sông lấp biển, cô cố kiềm nén lại, Trương Hồng Nghĩa nhìn chén thuốc không, lại đem bát đặt xuống, cầm tới dặt trên mặt tủ lại bưng lên một cái bát khác, lại bắt đầu đút cho cô.



Lần này trong chén chính là cháo hoa, tuy nói cháo kia cũng không có nấu đặc, nhưng bụng đã phải chịu đói rất lâu rồi, hơn nữa cháo này lại có thể xua bớt đi mùi thuốc trong miệng, mùi vị của cơm làm mất đi mùi vị khó chịu của thuốc, cô vẫn cố gắng uống vài hớp, thẳng cho đến lúc không thể ăn tiếp được nữa thì Bách Hợp mới dừng lại.



Ngoại trừ lúc đút thuốc cho cô thì Trương Hồng Nghĩa có nói một chữ ra thì hai người cũng không hề nói một câu nào, hắn cũng không lên tiếng, lại tiếp tục đút cho cô, thấy Bách Hợp thực sự ăn không vô, hắn cũng không chê, chỉ hai ba hớp đã đem toàn bộ cháo cho vào trong bụng của chình mình, lau miệng một phen, thu thập bát lại đi ra ngoài.



Buổi tối hắn mang nước đến cho Bách Hợp rửa chân, cuối cùng thì nằm  xuống bên cạnh Bách Hợp.



Lúc đầu Bách Hợp còn đề phòng hắn, rất sợ hắn có ý đồ xấu, thế nhưng hắn cũng không có, thậm chí hắn không có ý lôi chăn của Bách Hợp, giường nhỏ hẹp, căn bản hai người  chen không nổi, vì phòng ngừa bị ngã xuống, hắn đành phải giơ tay đem Bách Hợp ôm ở trong lòng, ở giữa hai người cách một tầng chăn, khí trời rét lạnh như vậy, không biết có phải do thân thể tráng kiện của hắn hay không, hắn không đắp chăn trên người cũng không thấy lạnh, Bách Hợp phòng hắn giở trò, cho đến lúc chính mình thực sự không chịu nổi nữa, mới nhắm ngủ thiếp đi.