Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 997 : Anh hùng cái thế của ta 05
Ngày đăng: 04:08 30/04/20
Edit: Mèo Ú
Beta: Sakura
Trương Hồng Nghĩa đứng ở phòng bếp bất mãn nói thầm hai câu,cuối cùng Bách Hợp nghe được tiếng hắn bưng bát cháo lên húp, một lát sau lại nghe thấy tiếng hắn múc nước rửa bát, nửa khắc sau sau khi thu dọn xong phòng bếp hắn đi trở về phòng, Bách Hợp đang làm ổ trên giường, hắn xị mặt lấy y phục của mình từ trong tủ ra, lúc Bách Hợp quay đầu nhìn hắn, hắn trừng mắt lên nói:” Nhìn cái gì mà nhìn?
Hắn nói trông rất hung thần ác sát, nhưng lúc trước mình chống đối hắn vài lần, tối đa hắn cũng chỉ là tiếng sấm to giọt mưa nhỏ, mặc dù thoạt nhìn bề ngoài có chút dữ tợn đáng sợ, nhưng cũng không có làm ra chuyện gì quá đáng, lá gan Bách Hợp to thêm một chút: “Ngươi muốn đi ra ngoài sao?”
Lúc lời này vừa thoát ra khỏi miệng, Trương Hồng Nghĩa thoáng cái đóng lại cái nắp rương vừa mới mở ra:
“Bái đường ngươi không muốn, thành thân ngươi không đồng ý,ngươi cũng không phải vợ của ta, ta muốn đi đâu, liên quan gì đến ngươi? Quản đông quản tây, người còn chưa có về nhà chồng, lại muốn quản giống như mấy phụ nhân đã có chồng!” Hình như hắn còn đang tức giận, nhưng chung quy vẫn nói chuyện, dừng một lát, như là cảm giác mình nói quá nặng lời, hắn lại có một chút không cam lòng giải thích:
“Được rồi, ngươi ngủ đi! Ta đi tìm huynh đệ đi uống rượu, sau này ta sẽ khóa cửa, nhất định sẽ không có ai có thể vào được,ngươi có thể yên tâm.” Hắn vừa nói như vậy, trong lòng Bách Hợp khẽ động. Trương Hồng Nghĩa này nhìn như hung ác, nhưng lại là một người đơn giản, nguyên nhân hắn khóa cửa cũng không phải là sợ mình bỏ trốn mà lo lắng chính mình bị dọa cho sợ, có điều người này không biết cách nói chuyện, bề ngoài lại hung hãn, làm cho người ta vừa nghe hắn mở miệng thì đã sợ đến run rẩy, tình tiết trong truyện kia nguyên chủ cũng sợ hắn muốn chết, từ trước năm mười bốn tuổi nguyên chủ chưa từng gặp qua nam nhân như vậy. Nàng ấy xuất thân không sai, nữ quyến trong Hậu phủ có rất ít thời gian giao tiếp với nam đinh, thỉnh thoảng theo mẫu thân ra ngoài nhìn thấy mấy quản sự, những người đó đều là nhìn nhã nhặn,đã bao giờ nhìn thấy qua người vừa đen lại cường tráng giống như Trương Hồng Nghĩa đâu, tướng mạo rất dọa người.
Bởi vậy mặc dù đã cùng hắn sống chung đã nhiều nămnhưng lại không hiểu rõ tính cách của Trương Hồng Nghĩa, cũng chưa từng nói với hắn mấy câu, thỉnh thoảng hắn mở miệng nói một câu mà nàng ấy đã run rẩy toàn thân. Sau khi Bách Hợp tiếp thu tình tiết thì chỉ có thể tự mình tìm hiểu tính cách của Trương Hồng Nghĩa,vì để thuận lợi ở lại Trương gia một khoảng thời gian, Bách Hợp do dự một chút, thăm dò nói: “Khóa ta ở trong phòng có khác gì giam ta trong ngục đâu?”
Nghe nói như thế thì Trương Hồng Nghĩa rủa thầm hai tiếng nói: “Này cũng không được, kia cũng không cần, ta cũng muốn hỏi ngươi rốt cuộc ngươi muốn gì?” Cùng với hung thần ác sát của hắn, lúc nói chuyện hai tay còn nắm lại, Bách Hợp nhìn thấy hắn như vậy, vô ý thức lui vào góc giường, cô nhạy bén phát hiện mình vừa làm động tác này xong thì trong mắt Trương Hồng Nghĩa thoáng qua mấy phần bối rối, như là có chút hối hận, nhưng lại ngại mặt mũi, không có mở miệng dỗ dành cô. Cô dừng một chút, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi nhút nhát, nơi khóe mắt nhìn thấy Trương Hồng Nghĩa nắm tay lại, ánh mắt có chút không biết phải làm sao, cô cố ý nhấp hé miệng, nước mắt chảy ra, cố ý hít mũi hai cái.
Trương Hồng Nghĩa bình thường chỉ là một tên vô lại, cùng hắn giao du qua lại đều là một số du côn, lại chưa từng thấy qua tiểu nương tử e thẹn khiếp sợ như vậy, nhìn Bách Hợp vừa khóc như vậy, cô trốn ở trong góc giường, nắm lấy chăn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, đôi mắt đặc biệt lớn, tóc dài rối tung trên vai đầu, bộ dáng sợ hắn mà không dám động đậy, hai tay hắn nắm lại buông ở bên chân, lúc đầu còn đứng thẳng, nhưng lúc nghe thấy Bách Hợp nức nở hai tiếng, có chút không nhịn được, lưng vốn thẳng tắp liền cong lại một chút, hạ thấp giọng nói:
“Nữ nhân chính là phiền phức, động một chút là khóc, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Hiểu được hắn đã chịu thua, hơn nữa nhìn như hung ác nhưng lại không đối phó được với một nữ nhân chân yếu tay mềm, Bách Hợp ở trong chăn chậm rãi thả lỏng thân thể:
“Trong phòng quá tối, ta nghĩ đi trong viện ngồi, ngươi muốn ra cửa, chớ khóa cửa phòng.” Cô vừa thốt ra lời này,lông mày của Trương Hồng Nghĩa liền nhíu lại: “Đừng nói lời vô vị, nơi này là Doanh châu, vàng thau lẫn lộn, người địa phương biết tốt xấu không dám đánh chủ ý vào ngươi, thế nhưng nơi này có không ít ngoại tộc nữa, trong ngõ hẻm này rất loạn, ta không có ở nhà, cửa lại không khóa, mình ngươi ở nhà sẽ bị ức hiếp, ta có đánh chết người bồi thường cho ngươi, cũng bù không đủ.”
Hắn chỉ là muốn uống nước, Bách Hợp lại giống như là muốn nhóm lửa, Trương Hồng Nghĩa có chút kinh hỉ:
“Ngươi muốn nấu cơm cho ta?”
Sắc trời còn sớm, cách bữa trưa còn rất lâu nữa, Trương Hồng Nghĩa còn tưởng mình nhóm lửa nấu cơm cho hắn,trong lúc nhất thời hai mắt sáng lên, Bách Hợp nhìn hắn một cái, hắn cho hắn một gáo nước lạnh nói: “Bữa sáng vừa mới ăn chưa lâu, ta đun một chút nước sôi, bỏ một ít lá bạc hà vào để uống.” Buổi sáng lúc Trương Hồng Nghĩa lên núi đốn củi gỗ, cô cũng theo đi theo, hái một đống lớn lá cây bạc hà cùng lá sen trở về, còn thừa dịp bốn phía không ai, đào một ít bụi khoai tây, lúc này vừa lúc dùng để nấu nước uống.
Bách Hợp hai ngày này miệng đắng lưỡi khô, nhưng không dám uống nước lã, lúc này trong miệng khô khốc, Trương Hồng Nghĩa nghe nói cô không phải làm cơm, thoáng cái lộ ra vẻ thất vọng: “Uống nước thôi, còn chú ý như vậy…” Hắn nói thì nói, nhưng vẫn bỏ việc trong tay xuống thay cô đi nhóm lửa.
Buổi trưa hai người liền buổi sáng ăn cháo còn thừa buổi sáng, Trương Hồng Nghĩa đã quen cuộc sống như thế rồi, ăn cơm chỉ vì lấp đầy bụng mà thôi, bởi vậy ăn xong lau miệng lại đi ra ngoài làm việc, Bách Hợp liên tiếp mấy ngày ăn cháo, uống đến trong miệng phát chán. Trừ ngày hôm sau khi cô tiến vào nhiệm vụ Trương Hồng Nghĩa nấu cho cô nồi cháo thịt heo ra thì chưa được ăn thêm một bữa nào nữa.
Trương Hồng Nghĩa dựa vào giết lợn mà sống, sống ngày nào biết ngày đó,trong tay có tiền liền lấy ra đi mời người uống rượu, trong nhà đã không làm ruộng lại cũng không trồng rau dưa gì, Bách Hợp nhìn đống khoai tây mà mình trộm hồi sáng,cầm dao ra ngồi trong viện cạo vỏ, Trương Hồng Nghĩa lúc làm việc thường thường liếc nhìn cô một cái, Bách Hợp thỉnh thoảng cảm giác được ánh mắt của hắn lúc quay đầu lại nhìn, hắn lại cúi đầu xuống.
Khoai tây này sau khi cạo vỏ cắt thành miếng, cho một ít dầu vào chảo xào qua,thêm một chút muối, nấu sôi một lúc thì cho gạo vào,thêm nước vào rồi đậy nắp lại, cứ cách một lúc Bách Hợp lại quấy lên một chút, không bao lâu thì mùi hương của cơm bay vào mũi.
Cũng không phải là sơn hào hải vị gì,thế nhưng trong nhà có thêm một người nữ nhân cho nên vẫn khác.
Trương Hồng Nghĩa vào trong nhà liền ngây ngốc, trên bàn đã bày xong bát đũa, cơm trong bát hắn đã được xới đầy rồi, mặc dù trên bàn không có đồ ăn nhưng trước kia của mình luôn ăn uống qua loa, việc gì cũng phải tự mình động thủ, Trương Hồng Nghĩa bất giác hé miệng cười, nguyên bản hai gian nhà đã cũ nát, một mình hắn ở cũng thấy rộng rãi, lúc này thêm một người lại có vẻ náo nhiệt rất nhiều.
Khoai tây kia được nấu rất tốt,vàng óng ánh, cắn vào trong miệng thơm ngào ngạt, trong lòng hắn có chỗ nào đó bắt đầu mềm ra, Bách Hợp bưng bát nho nhỏ ăn, nhìn hắn từng ngụm từng ngụm hướng trong miệng ăn, tay nghề cô không tệ, mặc dù nguyên liệu đơn giản, nhưng càng là đơn giản, mới càng là thể hiện ra tay nghề nấu nướng của cô, món ăn được nấu vừa chín tới, cắn vào trong miệng giòn nhưng lại không cứng, hắn ăn đến ngon lành, Bách Hợp do dự một chút nói:
“Sau này, ngươi đừng ra ngoài uống rượu nữa.”
“Sao được! Nhất định phải uống chứ.” Tiến vào nhiệm vụ chừng mấy ngày, đây là lần dầu tiên Trương Hồng Nghĩa hạ thấp giọng để nói chuyện, thái độ nói chuyện vô cùng tốt.