Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 999 : Anh hùng cái thế của ta 07
Ngày đăng: 04:08 30/04/20
Edit: Mèo Ú
Beta: Sakura
“Hôm nay sao lại về sớm như vậy?” Thịt còn chưa bán xong, hiển nhiên hắn để dành mang về, hắn một hơi uống hết nước rồi xoay người tìm kiếm đồ trong sọt, đống lá bị hắn để loạn thất bát tao,hắn lấy một bọc đồ được bọc trong lá dâu ra, để ở trong lòng bàn tay cẩn thận từng li từng tí lật ra, bên trong là một cây lược gỗ và một sợi dây đỏ.
Trương Hồng Nghĩa đảo tròng mắt,không dám nhìn Bách Hợp, ngữ khí có chút cứng ngắc, nói:
“Mặc kệ những thứ kia, nhìn tóc ngươi rối tung kìa, mau chải đầu lại đi, dùng cái dây này mà buộc lại, chờ hai ngày nữa ta kiếm được tiền, ngươi thích loại vải gì, ta sẽ mua cho ngươi may y phục.”
Bách Hợp không ngờ hắn sẽ mua đồ cho mình, mặc dù không phải là đồ vật quý trọng gì, nhưng trong tay Trương Hồng Nghĩa cũng không có tiền dư, thịt hôm nay còn chưa bán hết, hiển nhiên hai thứ đồ này là hắn dùng tiền hôm nay kiếm được để mua. Cô sửng sốt một chút, không có đưa tay ra lấy, Trương Hồng Nghĩa giống như thẹn quá hóa giận, nhét đồ vào tay của cô: ” Họ Trương ta mặc dù không có bản lĩnh gì,không thể cho ngươi cuộc sống giống như trước kia, nhưng cũng sẽ không để ngươi phải chịu khổ, hãy cầm đi. Buổi trưa ăn thịt, ta đã mua gà rồi, lát nữa ta sẽ đi giết!” Hắn nói xong, đá cái sọt một phát, ngũ cốc bên trong liền phát ra tiếng lạo xạo.
Trên mặt hắn có chút đắc ý, lại có một tia quẫn bách giấu ở đáy mắt, nhìn thấy Bách Hợp tóc dài chỉ là dùng vải bố buộc lên, hắn muốn giơ tay sờ,nhưng lại không dám.
“Mở cửa!” Bách Hợp bị hắn nhốt ở trong viện, lấy chuôi đao gõ gõ cửa. Hắn bên ngoài gắt gao lôi cửa, làm sao dám mở, nghe nói như thế, cuống quít lắc đầu: “Không mở!”
Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, đưa tay sờ sờ gáy mình, nhịn khí nói: “Ta không tin, ngươi có thể ở bên ngoài ngồi cả đời.”
Trương Hồng Nghĩa cũng không chịu thua, nghe cô vừa nói như vậy, vội vã nói: “Ta cũng không tin ngươi có thể thủ cả đời.” Hắn nói xong lời này, lại hình như có chút tức giận, tiếng nói dần dần lớn lên: “Phản rồi! Một tiểu nương tử, dám lấy đao truy ta, bị người thấy, còn đâu là hình tượng của ta nữa? Uổng công ngươi còn là người đọc sách,, dám hung hãn với nam nhân,uổng công ngươi học tam tòng tứ đức!” Hắn cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, lúc Bách Hợp giơ tay đánh hắn, rõ ràng hắn có thể đem người chế phục, nhưng không biết có phải do mình chột dạ vì đã kéo tóc cô, hay vì thấy cô là một nữ nhân, dáng người nhỏ nhắn, vòng eo như dương liễu, chỉ cần hắn dùng một chút lực là bị gãy, một cái tát của hắn có thể lấy đi nửa cái mạng của cô, lúc giơ lên tay muốn phản kháng, hắn liền dừng lại.
Lúc này ma xui quỷ khiến bị người đuổi tới trên đường, may mà không ai thấy, bằng không nếu là bị người phát hiện mình bị vợ đánh chạy ra khỏi sân, thì đúng là không biết dấu mặt đi đâu.
“Nào có người vợ nào đánh trượng phu của mình? Còn có vương pháp hay không!” hắn đang thao thao bất tuyệt, Bách Hợp cầm chuôi đao gõ hai cái lên cửa hắn liền không dám nói nữa, một lúc lâu mới nói thầm: “Ta không phải sợ ngươi mới trốn ở ngoài cửa, chỉ là không muốn cùng ngươi chấp nhặt, nếu không ta sớm đã đi uống rượu, đem ngươi khóa trong phòng, ngươi cũng ra không được!”
” Ngươi còn đi uống rượu, trên người ngươi còn có tiền sao.” Bách Hợp da đầu còn đau, nghe thấy Trương Hồng Nghĩa nói nhỏ bên ngoài, nói lại hắn một câu, thấy hắn chết sống kéo cửa không chịu buông ra, khí lực hắn không nhỏ, cửa bị hắn cố hết sức kéo lại, sức của cô căn bản kéo không ra, cuối cùng cô không kéo nữa,cô dùng dây buộc chuôi dao lên cửa, để hắn lúc nhìn xuyên qua khe cửa nhìn thấy, liền xoay người đi vào nhà.
Đem thịt buổi sáng Trương Hồng Nghĩa bán còn thừa đi rửa, cắt thành miếng nhỏ, không biết có phải do hôm qua hắn ăn khoai tây thấy ngon hay không, mà còn mang theo một ít khoai tây cùng với cành lá khoai tây trở về, Bách Hợp lấy ra rửa. Cô ở bên này chuẩn bị nhóm lửa làm cơm, Trương Hồng Nghĩa bên ngoài nói nửa ngày cũng không thấy tiếng cô đáp lại, đẩy cửa không có động tĩnh, vừa nhìn qua khe cửa,liền thấy một cái dao lắc lư ở trước mặt, hắn vội vàng rụt đầu lại, nghĩ nghĩ một chút thấy có gì đó không đúng lắm, hắn nhìn qua bờ tường,thấy Bách Hợp đang nhóm lửa làm cơm, đã không còn đứng ở cửa nữa.