Bích Vân Thần Chưởng

Chương 33 : Quyết vào hang hổ

Ngày đăng: 12:18 18/04/20


Trời đã tối sầm, màn đêm bao phủ xuống. Dưới ánh trăng sáng, núi Cửu Cung như một con thú dữ đang nằm phục trong bóng tối, trông rất rùng rợn. Bọn Kiếm Phi các người đã lên tới trên đèo, ngừng giây lát rồi lại tiến thẳng vào trong bóng tối.



Lần thứ hai, những bóng đen ấy xuất hiện trên đỉnh núi. Nhờ có ánh sáng, người ta nhận thấy bọn người đi đêm này đều mặc áo trắng, và cũng chính là bọn Kiếm Phi dẫn Bạch Cốt Thần Quân, Bạch Dật Phong, Long Điền và Củng Phàm bốn người lên Cửu Thiên đạo cung trên Cửu Cung sơn để lấy trộm thuốc giải độc.



Kiếm Phi và các người lướt trên đỉnh núi ngắm nhìn rồi chàng giơ tay chỉ vào một ngọn núi thật cao. Sau đó bọn họ đều giở khinh công ra tiến thẳng về phía núi ấy. Không bao lâu, họ đã lên tới đỉnh núi ấy rồi.



Ngọn núi này cao chọc trời, mây bao phủ chung quanh. Kiếm Phi với bốn người đứng ở trên đỉnh, gió thổi tà áo của họ bay phấp phới.



Chàng trông thấy trong đám sương mù như ẩn như hiện có một tòa nhà rất lớn.



Bạch Cốt Thần Quân liền chỉ tay về phía tòa nhà đó và nói lớn :



- Chính Đạo Cung của chúng ở nơi kia rồi!



Kiếm Phi gật đầu, ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp :



- Đây chính là Cửu Thiên đạo cung rồi nhưng địa thế rất hiểm ác, phen này chúng ta rất khó thành công.



Long Điền đỡ lời :



- Chúng ta cứ rón rén đi tới, một mặt dò xét, một mặt nghĩ cách đối phó.



Bạch Cốt Thần Quân cũng tán thành và lên tiếng nói :



- Phải, chúng ta hãy tới đó rồi hãy nói chuyện sau!



Kiếm Phi gật đầu, phẩy tay ra hiệu một cái, năm người đã như năm cái bóng ma tiến thẳng về phía đỉnh núi ấy.



Những tuyệt vách của đỉnh núi ấy hiểm trở phi thường chỉ có một bên là để lên xuống thôi, còn ba mặt kia đều là vách núi thẳng tuột, đến chim chóc cũng khó mà bay qua được. Nhưng Kiếm Phi và các người đều là cao thủ hạng nhất trong võ lâm, vách núi trơn tuột ấy không thể làm khó được năm người ấy.



Lúc ấy trong Cửu Thiên đạo cung đã hoàn toàn giới bị rồi, đâu đâu cũng có chòi canh ngầm, mà Đạo Cung lại tối om như mực, không thấy thắp một ngọn đèn lửa nào hết. Năm người vừa lên tới nơi nghe thấy có tiếng người nói rất khẽ vọng tới :



- ... Từ khi tân Quan chủ đến nhậm chức đến giờ, hình như trong cung này xảy ra lắm chuyện lôi thôi và lúc nào cũng thấy gay cấn hết sức.



Lại có một giọng thứ hai lên tiếng :



- Nghe nói tân Quan chủ năm xưa có một kẻ thù rất lợi hại. Gần đây hình như đôi bên đã đấu với nhau một trận rồi, và hình như chúng ta đã bị thua trận, nhưng đối phương cũng không hơn gì chúng ta.



- Ồ, thật thế à?



- Tất nhiên là chuyện thật, khi nào đệ lại nói dối huynh.



- Sao lão đệ lại rõ chuyện ấy?



- Đại ca khỏi cần biết tới điều đó, cứ biết lời nói của đệ không sai là được rồi.



- Này lão Trần, tại sao lần này Quan chủ về tới, không ai trông thấy qua hình bóng của ông ta cả?



- Có lẽ việc gì xảy ra rồi cũng nên, bằng không tân Quan chủ nghiêm nghị như thế, mà sao mấy ngày liền không thấy ra ngoài xem xét công ăn việc làm của anh em?



Lúc ấy lại có một giọng nói rất âm thầm nổi lên ở cạnh hai tên nọ :



- Quan chủ của các ngươi ở đâu thế?



Tiếp theo đó, người ta nghe thấy hai tiếng kêu “hự hự”. Sau đó lại có tiếng người lạnh lùng nói tiếp :



- Tiểu tử dám đùa giỡn với lão gia phải không? Biết điều thì mau nói Quan chủ của các người ở đâu?



Yên lặng một lúc, lại có tiếng người nói tiếp :


Hai người nọ chỉ kêu “hừ” một tiếng thôi, chứ chẳng nói chẳng rằng, Bạch Cốt Thần Quân lại hỏi tiếp :



- Phòng luyện đơn của Quan chủ ở đâu?... muốn sống thì nói mau!...



Bạch Cốt Thần Quân thấy chúng không chịu nói, liền cười nhạt, giơ tay khẽ búng vào tên đứng bên trái một cái.



Tên ấy chỉ kêu “hự” một tiếng, người đã đỏ như lửa và sưng húp liền. Nhưng y vẫn không chịu nói, mặt mũi chân tay của y đã rỏ ra từng giọt máu tươi, y đau đến đỗi co rúm người lại và những giọt máu tươi ấy cứ tiếp tục nhỏ ra hoài.



Bạch Cốt Thần Quân lại hỏi tiếp :



- Thế nào? Đã chịu nói chưa?



Người bên phải đã hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh, nên y với giọng run run khẽ nói :



- Tại... phòng ngủcủa Quan chủ nhưng đó cũng chỉ là phỏng đoán đấy thôi, không biết có đúng sự thật hay không.



Bạch Cốt Thần Quân lại lạnh lùng nói tiếp :



- Được, chắc ngươi cũng không dám lừa lão phu đâu.



Nói xong ông ta giơ tay búng một cái, tên đại hán đứng bên trái chỉ kêu “hự” một tiếng, rồi người tia ra rất nhiều máu tươi, hai mắt nhắm nghiền, ngã gục xuống chết tốt.



Bạch Cốt Thần Quân lại hỏi tên thứ hai tiếp :



- Phòng ngủ của Quan chủ đâu?



Tên này thấy vừa rồi bạn của y vừa chết một cách rất thảm khốc nên liền đáp :



- Tại... phòng tây hiên ở trong lớp nhà thứ ba.



- Được, ngươi hãy nằm nghỉ giây lát đã.



Nói xong, Bạch Cốt Thần Quân điểm vào yếu huyệt ngủ một cái, tên nọ liền ngáp và ngủ ngay.



Bạch Cốt Thần Quân đến lớp nhà thứ ba, ba người kia cũng lần lượt vào tới nơi.



Trong luú thân hình của bốn người biến mất trong bóng tối thì một cái bóng đen trong góc nhà bước ra, đi tới chỗ người vừa bị điểm chết, liền có hai bóng đen khác khiêng người chết đi và bóng đen còn lại giải huyệt cho tên bị điểm huyệt ngủ.



Người nọ ngáp một cái, mở mắt ra liền, kinh ngạc quỳ xuống.



- Quan chủ, tiểu nhân đã thất xuất...



Cái bóng đen nọ cười nhạt một tiếng đáp :



- Đi xuống nhà dưới, đây không phải lỗi của ngươi.



Tên nọ liền đứng dậy và đi liền.



Lúc ấy Quan chủ bảo một đạo sĩ đứng cạnh rằng :



- Ra lệnh cho rút hết những người tuần tiễu ở khắp chung quanh.



Đạo sĩ nọ cung kính vâng lời và vội vàng đi xuống dưới lầu, chạy quanh một vòng.



Lúc ấy hai mươi mấy đạo sĩ thân hình và thủ pháp rất lanh lẹ, như hai mươi mấy cái u hồn đều xuất hiện hết, chỉ xem thân pháp của chúng cũng đủ biết chúng toàn là những người có võ công cực kỳ cao.



Hai mươi mấy tên ấy đến sau Quan chủ đứng yên, không nói năng gì hết.



Bốn bề yên lặng như tờ, Quan chủ vẫn bị mặt bằng khăn đen, nhưng bọn đạo sĩ kia chỉ trông đôi mắt của Quan chủ cũng đủ biết y tức giận khôn tả và đang nhìn thẳng vào trong nhà.