Bích Vân Thần Chưởng
Chương 37 : Trận đại huyết chiến cuối cùng
Ngày đăng: 12:18 18/04/20
Mọi người đã vào trong đạo quan nghỉ ngơi rồi, Kiếm Phi liền cho người mời vị chủ trì ra.
Một lát sau, một đạo sĩ râu tóc bạc phơ cung kính bước ra, Kiếm Phi liền chắp tay chào và hỏi :
- Anh em tệ bang muốn ở nhờ đây mười mấy ngày, chẳng hay lão chủ trì có cho phép không?
Lão đạo sĩ hai mắt nhấp nháy rồi khẽ đáp :
- Thí chủ ở lại trong tệ quan, bần đạo rất hoan nghênh. Nhưng vì mấy ngày gần đây, núi Cửu Cung có rất nhiều nhân vật võ lâm xuất hiện, hình như sắp có một việc gì quan trọng xảy ra vậy, cho nên nếu lúc ấy có chuyện gì xảy ra, tệ quan không dám cam đoan về sự an toàn của các anh em trong quý bang.
Kiếm Phi mỉm cười đáp :
- Về điểm ấy thì không dám phiền đến đạo trưởng phải bận lòng, chỉ có việc ăn ngủ của anh em chúng tôi thì phiền đạo trưởng giúp cho một chút. Còn sự an toàn ở trong đạo quan này thì đã có anh em chúng tôi chịu trách nhiệm.
Lão đạo sĩ gật đầu vâng lời.
Kiếm Phi lại nói tiếp :
- Nếu đạo trưởng có việc thì xin cứ tự tiện.
Lão đạo sĩ liền cáo lui. Kiếm Phi dặn các anh em giúp hộ các đạo sĩ quét dọn những xác người chết và tàn tích của trận đấu vừa rồi. Lần kịch chiến ở Cửu Thiên đạo cung này, anh em của đội Khoái Đao lại bị hy sinh mất thêm ba người, và đau lòng nhất là Bạch Dật Phong bị thương nặng mà chết, còn những anh em khác bị thương nặng hay nhẹ đều được Lang Hú cốc chủ với Kiếm Phi cứu chữa, chỉ trong hai ba ngày là lành mạnh ngay.
Đồng thời trong mấy ngày đó, mọi người lại cẩn thận vận công điều khí để chuẩn bị ứng phó với trận quyết chiến sắp tới. Trận đấu này sẽ lại đại huyết kiếp chấn kinh võ lâm, anh em Bích Ba bang, nếu đối phó không khéo, có thể toàn quân bị tiêu diệt hết chứ không sai. Nên ngoài sự luyện tập võ công ra, đêm nào Kiếm Phi cũng thân chinh luyện tập Tiếu Phong loan nguyệt đao trận cho họ.
Ngày giờ trôi qua rất nhanh, sáng sớm ngày thứ tám, Lang Hú cốc chủ lấy trong bọc ra một quyển “Hồi Ức Giang Hồ tập” trao cho Kiếm Phi :
- Tiểu hài nhi! Ngươi hãy đọc quyển bí thư này sẽ biết rõ phụ thân ngươi là ai và nhân vật nào là kẻ gia thù.
Kiếm Phi cầm lấy quyển “Hồi Ức Giang Hồ tập” mở ra lật từng trang đọc. Được một lúc, chàng kêu lên :
- Lã Phàm là... phụ thân con.... Sài Nho Tú Sĩ là kẻ đại thù.
Bấy giờ Lý Hồng cũng vừa khỏi bệnh nghe Kiếm Phi kêu to, nàng kinh hãi :
- Phi ca... chuyện gì thế?
Kiếm Phi đưa cho Lý Hồng đọc. Nàng nghiến răng :
- Phi ca, chúng ta giết sạch bọn này...
Tối hôm đó, chàng truyền lệnh ra tất cả anh em trong bang ngoài việc canh gác ra, còn thì tập hợp ở trong phòng của chàng để cùng thương lượng cách đối địch.
Trải qua một thời gian khá lâu, mọi người thương lượng mãi mới miễn cưỡng quyết định một kế hoạch.
Ngày hôm sau, mọi người lại đem chiến lược ấy ra bàn tán một hồi nữa, rồi ai nấy mới chuẩn bị để lên đường.
Lúc ấy ai nấy đều cảm thấy phấn khởi và cũng hồi hộp nữa.
Họ biết trận chiến đấu quyết định này, nếu thắng thì Bích Ba bang sẽ trở nên một bang lớn nhất trong giang hồ, nếu bại thì khỏi cần nói, ai nấy sẽ bị toi mạng trên núi Cửu Cung. Theo sự ước đoán sơ lược thì cao thủ của kẻ địch ít nhất cũng năm mươi người, như vậy ít nhất mỗi người của Bích Ba bang phải đối phó trên ba tay cao thủ, bằng không sẽ bị toi mạng liền.
Thời gian trôi qua rất chậm, mãi mãi mới đến sáng ngày hôm thứ mười, trời vừa tang tảng sáng các anh em Bích Ba bang đã bắt đầu lên đường, còn những người bị thương thì nằm lại đó tịnh dường. Tất cả hơn hai mươi người đều mặc áo dài trắng bên ngoài.
Trong hai mươi mấy người, chỉ có Lang Hú cốc chủ là vẫn mặc áo xanh bên ngoài thôi, còn những người khác đều mặc áo trắng hết. Hành động các người đều nhanh nhẹn khôn tả, ai nấy đều kiểm soát lại vũ khí của mình một hồi rồi đứng yên đợi lệnh. Tất cả sửa soạn xong, Kiếm Phi liền ra lệnh lên đường ngay.
Thế là hai mươi mấy người, nhanh như tên chạy thẳng vào trong dãy núi Vạn Sơn.
Đoạt Mệnh nhai ở ngay giữa khu núi Cửu Cung, mọi người đi như hai mươi mấy luồng ánh sáng bạc tiến thẳng về phía đó.
Trời sáng tỏ dần, mặt trời đã mọc lên cao, mọi người đã trông thấy rõ Đoạt Mệnh nhai. Lúc ấy ở trên đỉnh nhai đã thấy tụ tập trên sáu mươi người. Những người ấy đều là những cao thủ của võ lâm hết.
Trong những người ấy có hòa thượng, có nam nừ, lão ấu, họ đứng thành mấy tốp, có tốp ngồi, có tốp đứng, và đang lẳng lặng chờ đợi.
Trong bọn người đó có một người cao lớn vạm vỡ, mặt mũi xấu xí, mình mặc áo nho sinh màu vàng, hai mắt nhắm lại, ngồi trên mặt đất, tóc và râu của y bù rối, màu sắc đã vàng khè nên không sao biết được y tuổi chừng bao nhiêu.
Nhìn qua thì hình như y đang ngồi ở trên một màn khói vàng nhạt vậy. Nếu nhìn kỹ mới phát hiện chung quanh y có một làn hơi nhạt tỏa ra che lấp. Lúc ấy y đang ngồi nhập định bỗng mở to hai mắt ra, đôi ngươi tia ra hai luồng ánh sáng đỏ. Y mở mắt ra nhìn, người ta mới biết đôi ngươi của y đỏ hồng, trông rất kinh khủng, rồi y cười nhạt một tiếng và nói :
- Tới rồi!
Mọi người nghe thấy y nói đều mở mắt ra ngó nhìn khắp chung quanh, nhưng không thấy một hình bóng của người nào hết.
Lúc ấy lại có một giọng nói rất lạnh lùng lên tiếng :
- Phải, tới rồi!
Mặt trời đã xế dần về tây, các khe núi đã có đầy máu tươi, chảy ròng xuống, còn các anh em của Bích Ba bang nhờ có đao trận và kiếm trận nên đã lập một kỳ công, bị thương và chết rất ít, khiến ai cũng không thể tưởng tượng.
Lúc ấy trong trận chỉ còn lại có mươi kẻ địch thôi. Phương Trấn Thiên đã bị Lã Phàm chém một nhát kiếm rớt xuống dưới vực thẳm.
Trần Tinh, Thượng Quan Hùng, Tà Phong các người đều bị Ngũ Kỵ Sĩ và ba vị Kim Cương với Bạch Cốt Thần Quân giết chết, còn có một số người tự thị võ công cao cường không chịu hợp tác với người khác đều bị đao chém vong mạng.
Đột nhiên có một tiếng rống lên như điên :
- Đi về gặp sư tổ nhà ngươi đi...
- Ối chà!
Máu tươi bắn tung lên, Lôi Anh vừa quát vừa múa cây chùy đánh chết luôn một kẻ địch, còn tay trái của lão hiệp cũng đã bị một vết thương khá nặng, máu cứ nhỏ ròng xuống dưới tay. Trong đao trận của đội Khoái Đao lại có hai tiếng kêu thảm khốc vọng lên.
Bóng người càng thưa thớt dần, bên địch kẻ chết nằm gục xuống tại chỗ, kẻ nhát gan bỏ chạy, kẻ bị thương không còn hơi sức đâu mà cầm cự cũng ngã lăn ra đó, trên đỉnh núi không còn lại bao nhiêu người nữa.
Lúc ấy chỉ còn lại Sài Nho Tú Sĩ đang kịch chiến với Kiếm Phi thôi.
Tất cả anh em của Bích Ba bang hầu như người nào người nấy đều mang thương tích hết. Nhưng Lôi Anh với Biện Hổ hai người vì quá dũng mãnh nên bị thương nặng đến không cử động được nữa, còn các người khác thì vẫn hùng hồn đứng quanh đó xem trận đấu.
Lần này tuy Lý Hồng phải đối phó với ba kẻ địch, nhưng nhờ đã có mọi người che chở cho nên nàng vẫn cảm thấy chưa đủ sướng, dù ba kẻ địch đó đã bị nàng giết sạch.
Lúc ấy Lã Phàm có mặt tại đấy nên nàng không nói nửa lời, chỉ chăm chú nhìn vào trận đấu thôi.
Đột nhiên hai người ở trong trận đấu, giáp nhau lại, liền kêu rú quái lạ và tiếng kêu la thảm khốc vọng lên, một cái bóng người cao lớn vạm vỡ đã thấy bắn tung lên cao liền.
Long Điền cười ha hả, giơ tay lên chém một cái, liền có một đạo ánh sáng tía như một con rồng bay lượn lên trên không và va đụng vào bóng người kia tức thì.
- Trời!
Sau một tiếng kêu thảm khốc đó, mưa máu ở trên không bắn tung tóe xuống, thân hình của Sài Nho Tú Sĩ đã bị khí giới kỳ lạ của Long Điền chém trúng, rồi cả thân người cùng cây khí giới đó rơi xuống đất một lúc.
Thật không hổ danh là một ma đầu đã từng làm cho hai phái hắc bạch đạo trong giới võ lâm kinh sợ trước đây, Sài Nho Tú Sĩ mặc dù trúng phải một chưởng của Kiếm Phi rồi bị Long Điền bồi thêm một đao nhưng rồi Sài Nho Tú Sĩ chỉ lảo đảo mấy cái thì đã gượng đứng ngay lên, đưa tay điểm nhanh vào huyệt đạo để ngăn máu đừng chảy nữa.
Thủ pháp tự chữa thương thật nhanh như chớp, rồi đồng thời trong lúc Long Điền còn ngạc nhiên kinh khiếp, Sài Nho Tú Sĩ đã thét lên một tiếng chấn động cả mọi người, vận dụng hết cương khí vào song chưởng đánh ra, một nhắm vào Kiếm Phi và một đánh thẳng vào Long Điền.
Thế chưởng đã đưa ra, nhưng chẳng thấy hình bóng gì cả. Kiếm Phi vừa ngạc nhiên trông qua đã biết lão ta sử dụng đến độc chưởng cuối cùng, chàng vội lách mình qua đứng án ngữ trước Long Điền rồi đưa tả chưởng lên đỡ ngay.
“Bùng...”
“Hự...”
Sau tiếng kêu “hự”, bóng lão ma đầu hắc đạo lảo đảo lùi ra sau rồi ngã vật xuống.
Lúc ấy Kiếm Phi đang đứng ngẩn người ra ở giữa trận đấu, tay cầm trường kiếm buông xuôi xuống, chỉ nghe thấy tiếng kêu “soẹt” một tiếng, thanh Bích Vân kiếm đã cắm sâu vào mặt đá hơn ba thước, người chàng cũng từ từ té xuống.
Một loạt tiếng hô to :
- Phi nhi...
- Anh Phi...
- Bang chủ...
Sau mấy tiếng kêu la ấy lại có mấy bóng người chạy cả lại ở giữa đấu trường để vực Kiếm Phi dậy.
Lã Phàm ôm chàng ứa nước mắt ra.
Lý Hồng cũng ngồi cạnh đó khóc ròng.
Lang Hú cốc chủ vội chuẩn mạch cho chàng, hồi lâu mặt có vẻ hớn hở nói :
- Không sao, chắc chắn sẽ cứu chữa được.
Hai mươi mấy đôi mắt cứ chăm chú nhìn vào Kiếm Phi không chớp, bây giờ họ nghe thấy Lang Hú cốc chủ nói như vậy, ai nấy đều thở hắt ra một cái, rồi mặt lộ vẻ vui tươi ngay.
Lã Phàm bồng Kiếm Phi đi từng bước một xuống khỏi khoảng núi ấy, mọi người từ từ theo sau, chỉ trong chốc lát đã mất dạng mọi người ngay.
Trên đỉnh núi chỉ còn lại những xác chết, những người bị thương nặng nằm rên rỉ, những chân tay què gãy rơi bừa bãi lẫn với máu chảy lan tràn mặt cỏ.
Những người ấy bị giết chết thảm khốc như vậy cũng không đáng tiếc chút nào, vì chúng có chết thì trong võ lâm mới được bình yên và thiên hạ mới được hưởng thái bình.