Bích Vân Thần Chưởng
Chương 7 : Đối diện kẻ đại thù
Ngày đăng: 12:17 18/04/20
Đột nhiên một ông già vừa gầy vừa cao, cằm để râu dê, mắt diều hâu, mũi chim két, mình mặc áo bào đen rất lịch sự đi lướt qua dưới cành cây mà nàng đang ẩn núp. Phương hướng đi của ông già ấy tiến thẳng về phía Kiếm Phi đang ngồi vận thức chữa thương.
Đã trông thấy mặt ông già áo bào đen là ai rồi, Lý Hồng liền chửi thầm :
- Quả thực Thiết Hồng bang đang xuất động cả đại đội đến Hắc Linh. Cả Đường chủ Dư Kích cũng ra cả quan ngoại này.
Nhưng thời gian không cho phép nàng suy nghĩ nhiều, nếu dể cho Hắc Linh đường chủ đi thêm vài bước nữa sẽ phát hiện Kiếm Phi đang ngồi yên không sao đề kháng được nên nàng vội quát bảo :
- Đứng lại!
Ông già áo đen quả thực bất phàm, vừa nghe tiếng quát bảo của Lý Hồng đã vội quay người lại trợn trừng mắt lên nhìn Lý Hồng đang đứng ở trên cây, cười khỉnh hỏi :
- Có lẽ nữ hiệp là Vân Sơn Phi Phụng Ngân Phách Hàn lừng danh trên thiên hạ phải không?
Lý Hồng như một đám mâu đỏ từ từ nhảy xuống vừa cười vừa hỏi :
- Không dám, không dám, xin hỏi ngài quý tính đại danh là gì?
Hắc Linh đường chủ cười khỉnh đáp :
- Lão phu là vô danh tiểu tốt, hiện phụ trách điều khiển Hắc Linh đường của Thiết Hồng bang đấy.
Lý Hồng nghe vậy giả bộ kinh hãi nói tiếp :
- Ủa, thế ra là Dư đại đường chủ giá lâm đây, tiểu nữ không biết nên mới thất kính như vậy, xin Dư đường chủ lượng thứ cho.
Dư Kích nghe nàng nói như vậy ngản người ra, không hiểu tại sao bỗng nhiên nàng lại nhã nhặn khách khí như thế.
Tiếp theo đó Lý Hồng lại nghiêm nghị hỏi tiếp :
- Xin hỏi Dư đại đường chủ tới đây có việc gì thế?
Dư Kích không phải là người thường, y chỉ đảo tròn đôi ngươi một vòng đã biết nàng nọ có ý định gì rồi, liền cười hì hì một tiếng rồi nói tiếp :
- Lý nữ hiệp, lão muốn hỏi thăm nữ hiệp một người này...
Lý Hồng không đợi chờ đối phương nói dứt đã sầm nét mặt lại nói tiếp :
- Dư đường chủ còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy.
- Có phải nữ hiệp đến đây dạo chơi đấy không?
- Bất cú có việc hay không xin Dư đường hãy mau rời khỏi khu rừng này, bằng không đừng có trách Lý Hồng tôi không nói trước.
- Được, lão phu đã chịu cô là có gan mới dám ở trước mặt lão mà ngông cuồng như vậy. Ngày hôm nay lão phu cứ ở trong rừng này để xem cô nương làm gì lão phu nào?
Lý Hồng bụng bảo dạ rằng :
- “Dư Kích cũng không phải là những nhân vật thường, nếu ta để yên thì thế nào cũng làm khó dễ Kiếm Phi, nhân lúc này ta hủy y đi có hơn không?”
Nghĩ đoạn nàng kêu hừ một tiếng rồi trả lời :
- Dư Kích, Vân Sơn Phi Phụng Ngân Phách Hàn cái tên này không phải bỗng nhiên mà có, vậy mong Đường chủ hành sự phải nên suy nghĩ một chút thì hơn.
Nói xong, mặt nàng đã lộ sát khí. Tất nhiên Dư Kích cũng biết sở dĩ nàng ta được cái biệt danh này là vì ra tay ác độc mà nên, nhưng y cũng tự thị võ công của mình cao siêu và có Thiết Hồng bang đỡ đầu thì Lý Hồng cũng không làm gì nổi mình.
Nên y nghe Lý Hồng nói xong liền cười khỉnh đáp :
- Lý nữ hiệp là người thông minh, mong đừng có làm khó dễ Thiết Hồng bang chúng tôi, sau này chưa biết chừng...
Lý Hồng không để cho ông già nói dứt đã vội quát lớn nói tiếp :
- Đừng nói những lời thừa ấy nữa, bây giờ hãy ra khỏi rừng này đi đã.
Dư Kích nghe nói tức giận khôn tả liền múa chưởng xông lại định điểm ba mươi sáu yếu huyệt của Lý Hồng...
Tần Kỳ cũng giở hết tài học của mình ra đối địch và y cũng giở cả pho “Thấp Thập Nhị lộ trạch Tinh chủ” đã làm cho y nổi danh ra đối địch.
Chưởng của y vừa nhanh vừa mạnh, lại thêm lúc cương lúc nhu, thực khó mà chống đỡ cho nên đấu đến trăm hiệp rồi thì y đã dần dần thắng thế hơn.
Đột nhiên Kiếm Phi rú lên một tiếng thực dài, tiếng rú của chàng chưa dứt thì người chàng đã phi lên trên cao hơn ba trượng, rồi tay trái rút thanh Kim Húc thần kiếm ra, liền có một luồng ánh sáng tỏa ra như mặt trời mọc ở phía Đông vậy.
Tần Kỳ cũng phi thân nhảy lên tựa như một con hạc lớn xông tới trước mặt Kiếm Phi, đồng thời tay của y cũng có thêm một đôi Tử mẫu liên hoàn luyện.
Tử mẫu liên hoàn luyện này có tất cả mười bảy cái vòng, vòng mẹ lớn hơn có tám cái, vòng con nhỏ hơn có chín cái. Tử mẫu liên trạch với nhau co giãn tùy theo ý muốn, mỗi một cái vòng lại thoát ra một tiếng kỳ lạ, có thể làm rối trí tâm thân của kẻ địch.
Kiếm Phi đã rút Kim Húc thần kiếm ra rồi liền giở pho “Kim Long Đoạt Mệnh Ảo Thiên kiếm pháp” mà chàng mới học được tám thế ra đối địch. Thế thứ nhất là “Kim Long Sơ Thăng” (rồng vàng mới lên trên trời) chỉ thấy một đạo kim quang tia ra, bên trong xen lẫn tiếng kêu như sấm động, và cũng tựa như một con rồng nhằm Tần Kỳ vồ tới vậy.
Tần Kỳ dùng giọng mũi kêu “hừ” một tiếng, giở Tử mẫu liên hoàn luyện lên chống đỡ, chỉ nghe thấy kêu “eng keng” mấy tiếng. Tiếng kêu đó vừa dứt thì sợi dây của y bỗng dài hẳn ra nhằm hai chân Kiếm Phi quật tới.
Trận đánh càng kịch liệt hơn hồi nãy và chỉ thoáng cái đôi bên đã đấu được mấy chục hiệp.
Trong đấu trường, kiếm quang và vòng luyện càng ngày càng kéo dài, tiếng gió kêu “vù vù”, tiếng “vo vo” làm vang tai nhức óc, nên nhất thời cũng không sao phân thắng bại được.
Đột nhiên có một tiếng quát lớn, một cái bóng người cùng một luồng ánh sáng xanh như một con chim cắt cùng nhảy xổ tới.
Thì ra đó là một đạo sĩ cao bảy thước, tay cầm con dao Miến Điện nhằm người Kiếm Phi chém xuống.
Kiếm Phi giờ những thế lợi hại nhất của pho “Kim Long Đoạt Mệnh Ảo Thiên kiếm pháp” ra chống đỡ, thanh thế quả thực kinh người.
Nhưng hai sợi dây Từ Mẫu Liên Hoàn của Tần Kỳ đã lão luyện và ác độc, lại thêm thanh đao sắc Miến Điện của Hoàng Chính Đường cũng lợi hại vô cùng, cả hai đều bao vây chặt lấy Kiếm Phi.
Lúc ấy Hoàng Chính Đường đang múa thanh đao nhằm ngang lưng của chàng chém tới. Chàng liền múa nhanh thanh bảo kiếm hóa thành mấy đạo kim quang như sao sas nhằm thẳng bụng của Hoàng Chính Đường đâm luôn.
Hoàng Chính Đường vội múa thanh đao thành năm bông hoa xanh đỏ chống đỡ.
Ngờ đâu, thế kiếm của Kiếm Phi bao hàm mười bốn thức, khi đao Miến Điện của đối phương vừa va chạm vào thì kim quang ấy đã đột nhiên tỏa ra như cây pháo bông đốt cháy vậy.
Hoàng Chính Đường không ngờ kiếm thế của đối phương lại lợi hại như thế, muốn rụt tay lại để rút lui nhưng đã muộn rồi.
Quả nhiên chỉ nghe thấy kêu “hự” một tiếng, người y đã có máu tươi bắn tung tóe như trời mưa máu vậy và cánh tay trái của y cũng bay đi theo.
Kiếm Phi hạ được một kẻ địch người hơi chậm một chút, Tần Kỳ thấy vậy khi nào để yên cho. Y liền thừa cơ múa “Tử Mẫu thiết hoàn luyện” xông lại tấn công sau lưng của chàng.
Kiếm Phi cả kinh vội giơ thần kiếm lên chống đỡ, người cũng ngồi xổm xuống và tà tà nhảy sang bên phải tránh né.
Khi nào Tần Kỳ lại chịu để cho chàng chống đỡ như thế, vội xoay thế luyện, khiến hai sợi dây thẳng như hai chiếc gậy sắc ở hai bên tả hữu đánh bổ xuống.
Kiếm Phi chỉ chậm tay một chút nên chỉ còn cách chống đỡ mà thôi, chớ không sao phản công lại được. Bất đắc dĩ, chàng giở hết toàn lực ra chống đỡ, một mặt tả né hữu tránh, đồng thời vận Long Phụng cương khí ra tới cực đổ để truyền vào thanh thần kiếm.
Quả nhiên những tia kiếm quang của chàng bỗng dài hẳn và đồng thời có tiếng kêu “veo veo” nữa.
Tần Kỳ thấy vậy cười quái dị và nói :
- Tiểu tử mau nộp mạng đi! Mau nộp mạng đi!
Y chưa nói dứt, Kiếm Phi đã thấy khí giới của đối phương như ở bốn mặt tám phương cùng lấn át tới vậy.
Chàng cả kinh, vội dùng toàn lực thế “Vân Phong Vụ Vể” ra (mây phong tỏa sương bịt kín), chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu “coong coong”, tiếp theo đó có tiếng kêu “hự” rất thảm khốc, rồi lại có tiếng kêu “cộc cộc” nữa. “Tử Mẫu liên hoàn luyện” của Tần Kỳ đã bị bảo kiếm của Kiếm Phi chặt đứt làm mấy khúc, bắn đi tứ phía, rớt vào trong rừng mất tích, nhưng lưng của Kiếm Phi cũng bị đánh một thế rất mạnh.
Tay chàng vẫn nắm lấy thần kiếm, hai mắt trợn tròn xoe đứng yên, máu tươi ở mồm, mũi, tai của chàng chảy ra như suối.
Mặt chàng đang đỏ hồng đã biến thành xanh, thành nhạt rồi hai mắt đang sáng suốt cũng biến thành mờ dần, rút cục chàng từ từ ngã gục xuống.
Tần Kỳ ngạc nhiên nhìn chàng cho tới khi té ngã, mới cười giọng quái dị một tiếng và nói :
- Y là một tay cứng cỏi, nhưng vẫn không sao thoát khỏi bàn tay của Tần Kỳ này.
Nói xong, y từ từ đi tới cạnh Kiếm Phi...