Biên Hoang Truyền Thuyết
Chương 199 : Nhập Thành Chi Kế
Ngày đăng: 02:08 20/04/20
Trong mưa tuyết mịt mùng, một đội Yến binh đang áp giải tù phạm xuất hiện trước mắt Yến Phi.Số phạm nhân bị áp giải khoảng hai trăm người, chân bị xiềng khoá, tay tuy không bị trói nhưng cũng không thể chạy trốn. Nếu như bọn họ bị giải từ Lạc Dương về thì ít nhất đã phải đi bộ ba bốn ngày đường rồi, lúc này ai nấy đều mỏi mệt đi không vững. Liên tục có người bỗng nhiên đạp phải những vật cản trên đường như hòn đá, vỏ chuối,… không trụ được mà ngã lăn ra làm Yến binh tức giận, dùng roi da đánh phạm nhân túi bụi.Phạm nhân được chia thành năm tổ do gần năm trăm lính kỵ binh áp giải. Nhưng việc đi lại chậm chạp như thế thì cho dù là bọn lính áp giải cũng rất khó chịu, cả người và ngựa đều khốn khổ chống lại trời mưa rét gió lạnh, đi nốt đoạn lộ trình cuối cùng.Bỗng nhiên lại có một tù phạm không chịu đựng nổi ngã lăn ra. Hai tên Yến binh ngồi trên ngựa quát tháo ra lệnh cho người đó mau đứng lên, một tên dùng roi ngựa đánh vào lưng nhưng không thấy người đó có phản ứng gì.Một tên lính khác dùng chân lật ngửa người đó lên, hắn dùng tiếng Tiên Ti nói: "Thật là vô dụng! Nó chết rồi!"Tiếng vó ngựa rộn lên, một nhóm từ phía trước chạy tới, tên dẫn đầu tự mình xuống ngựa kiểm tra. Để chứng thực người đó đã đoạn khí, hắn rút ra một mũi chuỷ thủ, đâm vào bụng người đó một nhát rồi phân phó: "Vứt xác nó đi!"Hai tên Yến binh vâng lệnh mang xác người đó lên và đi vào chỗ tối đen bên đường, liền thấy từ đó truyền ra tiếng thi thể bị vứt xuống đất.Bất kể là người bị áp giải hay người áp giải đều mặt trơ như gỗ không chút biểu tình, tựa như không biết đã xảy ra chuyện gì, hoặc căn bản là không có động tâm.Sau khi hai tên Yến binh tiêu huỷ thi thể xong quay lại, tên quan thủ lĩnh Yến binh nói: "Dù sao cũng đã chậm rồi! Nghỉ ngơi một khắc rồi tiếp tục lên đường."Bọn thủ hạ thét lớn truyền mệnh lệnh đi. Tù phạm ai nấy đều nằm lăn ra tại chỗ, không kể là đang ở giữa đường.Yến binh lục tục xuống ngựa, tưởng chừng như được Hoàng ân đại xá. Nhất thời, nửa dặm đường đầy binh sỹ và tù phạm nằm ngồi ngổn ngang, đủ mọi tư thế kỳ quái.Yến Phi đã sớm đoán ra số lớn tù phạm đang bị áp giải này là tù binh bắt được ở tiền tuyến và đang bị giải về Huỳnh Dương. Nếu chỉ là tù phạm bình thường thì Yến binh không thể có hứng thú lao sư động chúng áp giải đường xa như vậy. Ở thời điểm đặc biệt như bây giờ, cai trị bằng quân sự, người Yến căn bản không xét việc phạm tội lớn hay nhỏ mà lập tức xử quyết phạm nhân tại chỗ để tránh trở thành gánh nặng.Chỉ vì những tù phạm này là tù binh chiến tranh nên có giá trị về quân sự, có thể từ miệng họ lấy được thông tin tình báo quan trọng của địch nhân.Sau khi phán đoán như vậy, Yến Phi vốn không còn hy vọng tiềm nhập vào trong thành tối nay lại lập tức có hy vọng.Những tù binh chiến tranh bị bắt về từ chiến trường đều có thân phận mơ hồ. Dù là tướng lĩnh có quân hàm cao cấp thì cũng thay đổi quân phục có gắn hàm cấp, đóng giả thành một tên tiểu tốt để tránh bị khám phá thân phận và biến thành mục tiêu chủ yếu bị tra khảo. Họ đương nhiên không cần phải nói ra danh tính thật.Đám tù binh chiến tranh này nhìn bề ngoài thì không khác nhau nhiều, ai nấy tóc tai rối bù, mặt mũi dơ dáy, râu ria đầy mặt, y phục rách rưới nhiều chỗ hở cả da thịt. Yến nhân nếu muốn lấy được tin tức tình báo từ bọn họ thì trước hết phải mất công phân biệt thân phận hàm cấp quân đội của họ.Nghĩ đến đó, chàng biết mình đã có cơ hội khó kiếm để hỗn nhập vào thành nên không do dự lập tức âm thầm tiến tới chỗ thi thể tù phạm vừa bị vứt bỏ.Trong đầu chàng đồng thời nghĩ ra một kế hoạch chu toàn.Nếu như Biên Hoang Tập là Phượng Hoàng trùng sinh từ hoả tai thì Dạ Oa Tử chính là vương miện trên đầu, nơi cao nhất của Phượng Hoàng. Cổ Chung Trường là những hạt minh châu rực rỡ nhất trang trí cho vương miện đó.Tống Bi Phong và Lưu Dụ cảm thấy ngợp người, khó khăn băng qua Cổ Chung Trường. Dưới ánh sáng rực rỡ huyền ảo của ngàn vạn ngọn đèn, hàng vạn người đến thánh địa của Biên Hoang Tập để tầm hoan tác lạc, để tận hưởng sinh mệnh vốn mỏng manh và trân quý trong thời loạn thế này.Biên Hoang Tập lúc này đang ở thời kỳ cường thịnh như mặt trời lên cao, cho dù là người ngang ngược nhất cũng không dám tới đây tác quái. Mộ Dung Thuỳ, Tôn Ân, Nhiếp Thiên Hoàn, Hách Liên Bột Bột là những bá chủ một phương ngạo mạn thiên hạ, nhưng đều đã nếm mùi thất bại nặng nhẹ khác nhau ở nơi này.Lưu Dụ sau một hồi hứng thú đứng xem hàng ở một sạp đồ chơi đủ loại, cuối cùng không chịu nổi sự chen lấn liền kéo Tống Bi Phong rời đi, hỏi: "Tống thúc từng giao thủ với Trúc Bất Quy, thúc thúc đánh giá hắn ra sao?"Tống Bi Phong cười nhẹ nói: "Ta lại đang nghĩ ngươi dẫn ta xuyên qua Dạ Oa Tử đi về đông môn, mục đích không phải là để ta đại khai nhãn giới mà là để đề phòng yêu nhân Di Lặc Giáo tới tấn công. Bây giờ câu hỏi của ngươi không ra khỏi Di Lặc Giáo, cho thấy tuy không đúng hẳn nhưng cũng không xa suy nghĩ của ta là mấy."Lưu Dụ cười khổ: "Chỉ sợ Trúc Pháp Khánh sẽ không cho tiểu điệt tiện nghi như thế đâu. Động võ ở Dạ Oa Tử sẽ xúc phạm thiên điều của Biên Hoang Tập, Trúc Pháp Khánh sẽ lập tức trở thành công địch của Biên Hoang Tập."Đến lúc này, gã vẫn chưa có cơ hội nói cho Tống Bi Phong và Đồ Phụng Tam biết chi tiết nội dung hội đàm, gã chỉ cho lão biết một sự việc vô cùng lý tưởng đã bắt đầu.Tống Bi Phong nói: "Hồi đó, nếu ta cùng Trúc Bất Quy đơn đả độc đấu thì hươu chết vào tay ai thật khó nói cho rõ ràng được."Lưu Dụ không nhịn được hỏi: "Nghe Tống thúc nói thì hiện tại người nắm chắc sẽ thắng Trúc Bất Quy phải không?"Tống Bi Phong vui vẻ nói: "Ngươi có thể lấy làm kỳ quái là tại sao sau khi ta bị trọng thương nhưng tín tâm đối với kiếm pháp của mình lại tăng thêm như thế. Nói lại thì ta phải cảm kích Yến Phi. Hôm đó hắn ôm ta chạy khỏi địa điểm bị phục kích, trên đường trở về hẻm Ô Y, hắn đã không kể đến tính mạng mình mà toàn lực dồn chân khí vào trong người ta để bảo vệ cái mạng nhỏ này của ta, làm ta thu hoạch được lợi ích không nhỏ. Từ đó không những ta có thể nhanh chóng khỏi bệnh mà còn có tiến bộ đột phá, làm ta bây giờ có thể nói ra những lời hùng tráng đó."Lưu Dụ trong lòng vô cùng vui mừng.Nếu gã muốn vượt trội lên trên ở phương nam đang vô cùng hỗn loạn này tất phải xây dựng được một thân binh đoàn của mình. Tống Bi Phong vốn là thủ lĩnh bảo vệ cho Tạ An, có trọng trách ngấm ngầm bảo vệ và ngăn chặn những lực lượng muốn hành thích Tạ An. Lưu Dụ gã vốn có bản sự, nếu thêm vào Tống Bi Phong giúp chuyên trách việc đó thì yêu nhân Di Lặc Giáo muốn giết gã cũng tuyệt không dễ sính cường. Nghĩ đến điểm này, nếu tương lai có thể xây dựng một đội thân binh do Tống Bi Phong làm đầu lĩnh thì thật như hổ thêm cánh, không sợ bất cứ thế lực nào hành thích, ám sát.Tống Bi Phong nhìn gã hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì thế?"Lưu Dụ cười nói: "Tiểu điệt đang nghĩ về chuyện tương lai. Ồ!"Tống Bi Phong nhìn theo gã, thấy gã đang nhìn một sạp hàng, mặt lộ vẻ ngạc nhiên.Lão lấy làm kỳ hỏi: "Ngươi biết người đó sao?"Đó là một quầy bán hàng tạp hoá, vây quanh là rất nhiều người xem. Cái gây sự chú ý không phải là hàng hoá bán trên sạp mà là sắc đẹp của chủ sạp. Chỉ thấy một nữ nhân người Hồ tuyệt đẹp, đang khoe một tấm vải hồng rộng năm xích. Trên tấm vải bày một cây nhân sâm tự nhiên rất lớn để trong một hộp gỗ dài và một chiếc thẻ bài đề giá là mười hai lượng hoàng kim. Đúng là vật quý kinh người, không lạ sao mọi người đến xem rất đông.Lưu Dụ ghé tai Tống Bi Phong nói nhỏ: "Là một vị bằng hữu. Để tiểu điệt chào hỏi nàng chút nhé?"Yến Phi đến chỗ tối gần đường lớn, trên người đã khoác chiếc áo choàng của tử thi đó, tóc tai vò rối tung lên. Chàng giấu Điệp Luyến Hoa cùng hành trang cẩn thận, ngang hông đeo lủng lẳng chiếc cùm chân của kẻ bất hạnh.Còng chân không phải là loại thượng phẩm, có hai chiếc vòng để khoá chân, chiếc khoá được làm rất thô thiển. Yến Phi chỉ bằng nội lực đã có thể dễ dàng mở ra, hoàn toàn không thành vấn đề.Lính áp giải vẫn đang nghỉ ngơi, tiếng hô hấp trầm trọng vang khắp quan đạo. Thỉnh thoảng lại có tiếng ngựa hý, tiếng tù nhân rên rỉ làm người ta có cảm giác rất khó chịu.Dưới mưa tuyết phấp phới, bảy, tám ngọn đuốc yếu ớt lập loè, chỉ mơ hồ nhìn thấy nét mặt và bóng dáng lũ ngựa.Sau khi nắm rõ tình thế, Yến Phi vô thanh vô tức vọt mình lên một cành cây nằm ngang cách mặt đất khoảng ba trượng. Chàng nhắm chuẩn khu vực cây rừng nằm sát đội tiên phong, song chưởng đẩy ra, phát xuất một cỗ kình khí mãnh liệt bao trùm một khoảng không gian rộng tới hai trượng. Lập tức kình khí làm tuyết tích tụ trên cây cối khu vực này bay mù mịt, cành lá khuy động tạo thành âm thanh như cuồng phong vừa thổi qua. Những giọt nước mưa bắn loạn lên làm lá cây rụng tơi tả, ào ạt tràn tới đội lính áp giải tiền phương.Nhân mã lập tức rối loạn, có người chửi lớn.Đoạn đường lập tức trở nên tối tăm. Hai ngọn đuốc nằm trong phạm vi "gió tuyết" của chàng, một chiếc bị dập tắt, chiếc còn lại thì lập loè muốn tắt.Yến Phi không dừng lại mà chuyển tới đoạn giữa của đội tù, thi triển lại trò cũ làm người ta tưởng có một trận cuồng phong mưa tuyết vừa tràn qua quan đạo.Nhiều tên Yến binh rủa lớn là tà môn. Ánh lửa lập loè lúc sáng lúc tối, thêm vào là tiếng ngựa hoảng sợ hý vang làm tình hình càng trở nên hỗn loạn.Yến Phi biết thời cơ đã đến bèn nhảy xuống đất, chạy về tổ tù binh cuối cùng, phát xuất luồng kình phong cực mạnh làm hai cây đuốc cuối đoàn lập tức tắt phụt, cả đoạn đường tối đen.Trong lúc Yến binh hô lớn "chú ý tù phạm", trong đám tù binh tựa như bầy gà con, chàng đã chọn ra một kẻ may mắn và mang hắn ra khỏi đám tù binh, đến khu rừng ven đường rồi tháo cùm xích chân hắn ra, ghé tai hắn nói: "Ta đến để cứu ngươi đó. Chạy mau!"Đoạn vận công phóng mạnh ra, người đó như đằng vân giá vũ phóng vù vào rừng. Yến Phi lập tức đeo còng xích vào chân, chạy về quan đạo bù vào chỗ của người đó. Lúc này, Yến binh bắt đầu đánh lửa lên.Yến Phi có chút khẩn trương, chàng ngồi ở chỗ cuối cùng của đoàn tù nhân, thầm cầu thần bái phật hy vọng không ai phát giác thủ đoạn của chàng.Bọn Yến binh áp giải vẫn đang lẩm bẩm chửi thề thì tiếng tù và vang lên, lệnh cho đội tù tiếp tục hành trình.Yến Phi học theo những người khác, nặng nhọc đứng lên. Chàng vui mừng thấy những tù binh khác không ai muốn nhìn chàng đến nửa mắt, đương nhiên là cũng không biết là chàng và người kia đã thay đổi cho nhau. Mà dù có biết cũng không ai nhàn rỗi để cáo tố chàng.Yến binh bắt đầu điểm danh kiểm tra nhân số tù binh.Yến Phi cúi thấp đầu mặc cho mưa tuyết rơi đầy người. Người chàng chọn thế thân có thể hình tương tự chàng, râu tóc mọc đầy mặt, dưới trời đêm mưa tuyết như thế này đúng là khó có thể nhìn ra chân giả.Điểm danh xong, đoàn người lại khởi hành.Yến Phi biết mình đã qua được cửa quan này.Lưu Dụ vui mừng hỏi: "Từ đó đến nay cô nương vẫn ổn chứ?"Nữ lang đang bán cây nhân sâm thiên nhiên ở Cổ Chung Trường không ngờ lại là Sóc Thiên Đại, nữ kiếm khách Nhu Nhiên tộc từng nhận lầm Lưu Dụ là Hoa Yêu.Sóc Thiên Đại liếc gã một cái rồi nhấm nhẳng hỏi: "Ngươi vẫn chưa chết ư?"Lưu Dụ đưa mắt nhìn món hàng duy nhất trên sạp, nhíu mày hỏi: "Mười hai lượng hoàng kim không phải là nhỏ. Kể cả đây là cây sâm thiên nhiên thượng đẳng, nhưng nàng không sợ đề giá cao quá sẽ không ai hỏi mua sao?"Sóc Thiên Đại không biết có nên nổi giận với gã không, trừng mắt nhìn gã nói: "Không biết hàng thì đừng nói lung tung. Nếu ngươi không mua thì lập tức biến đi cho bản cô nương."Tống Bi Phong hiển nhiên là người biết hàng, hỏi: "Đây là sâm thiên nhiên của Cao Ly phải không?"Sóc Thiên Đại nhìn Tống Bi Phong một cái, không khách khí nói: "Xuất xứ thì không sai, nhưng đây không phải là sâm thường, mà đây là Thiên niên nhân sâm vương trên Trường Vu tuyết lĩnh. Ngươi nếu là người biết xem hàng thì cũng biết mười hai lượng hoàng kim vẫn còn là rẻ cho bọn ngươi rồi."Tống Bi Phong và Lưu Dụ nhìn nhau, Tống Bi Phong nghi ngờ hỏi lại: "Xin cô nương chỉ điểm sâm bình thường và sâm vương có phân biệt gì?"Lưu Dụ hỏi chen vào: "Phải chăng vấn đề là ở chỗ độ lớn nhỏ khác nhau?"Sóc Thiên Đại tức giận nhìn Lưu Dụ, không khách khí nói: "Đã bảo ngươi im mồm đi mà! Sức sinh trưởng của sâm vương tự nhiên đặc biệt mạnh mẽ, kể cả khi đã rời khỏi đất rồi vẫn tiếp tục sinh trưởng. Ngươi hiểu chưa?"Lưu Dụ thầm nghĩ hình như nữ võ sĩ này đối với mình đặc biệt khó chịu, nhưng gã đương nhiên không càm thấy phiền, gã bèn cười nói: "Nếu là bảo vật như thế thì sao cô nương không giữa lấy mà dùng? Nếu cô nương thiếu thốn thì bọn ta sẽ giúp mà."Sóc Thiên Đại nói: "Ta không thể ngửa tay nhận tiền của người ta. Đây là mua bán, nếu không nói chuyện mua bán thì mời ngươi đi, đừng có cản trở bản cô nương phát tài."Tống Bi Phong nháy mắt với Lưu Dụ ra hiệu mình đủ vàng để mua cây sâm vương này, chỉ cần gã gật đầu là xong.Lưu Dụ vừa định nói, bỗng một âm thanh vô cùng dễ nghe, xúc động lòng người bên cạnh gã cất lên: "Đúng là sâm vương đặc sản của vùng Tuyết Lĩnh Cao Ly. Cây sâm này khẳng định không chỉ nghìn năm đâu. Ta mua nó!""Bộp!"Một bao vàng nặng nề rơi xuống cạnh sâm vương.Lưu Dụ nhìn sang, lập tức hồn phi phách tán.Người mua chính là An Ngọc Tình mặt che sa dày, là một trong những người mà gã không thích gặp lúc này nhất.Khó khăn thứ nhất là đổi người, khó khăn thứ hai là vào thành.Trong đám tù binh, Yến Phi rợn tóc gáy khi nhìn thấy cửa thành cao vút đang từ từ hạ xuống, gác ngang hào sâu hộ thành. Dưới ánh đèn đuốc sáng trưng của lầu canh có thể nhìn rõ mồn một những bông tuyết phát sáng lấp lánh rơi xuống đất, chỉ cần một người nào đó phát giác có gì không bình thường thì đại kế vào thành của chàng sẽ hỏng mất.May là bọn Yến binh áp giải lúc này đều mệt mỏi không chịu nổi nữa, chỉ muốn mau mau vào thành để tránh mưa tuyết.Một đội gần hai trăm Yến binh chầm chậm phóng ngựa ra và giữ chặt ba phía. Tên đội trưởng cùng tên lĩnh đội áp giải tù binh ra một chỗ nói chuyện, trao đổi văn thư xong thì sai người kiểm tra số mục tù binh một hồi, cuối cùng cũng cho đoàn người đi vào.Yến Phi ngấm ngầm thở nhẹ.Đương nhiên không phải chàng lo lắng cho an nguy của bản thân mình. Bằng vào thân thủ của chàng, nếu không được thì có thể thoát thân. Chàng sợ là nếu vạn nhất mất đi cơ hội nghìn năm khó gặp này, lại khơi lên sự cảnh giác của địch nhân thì thực không cam tâm được!Đường vào cửa thành sâu hun hút tưởng chừng không có lối ra.Hốt nhiên trước mắt sáng bừng lên, không gian mở rộng. Thì ra là đã vào bên trong thành.Lúc này trời đã khuya, con đường dài trước mặt không một bóng người qua lại. Hàng quán hai bên đường đã đóng cửa hết, phố xá tối đen. Trời đất lạnh lẽo, chỉ thấy tuyết trắng đầy trời không ngừng rơi xuống.Hơn hai mươi cỗ xe lừa xếp hàng hai bên đường, mỗi xe kéo theo một chiếc xe tù bằng sắt lớn có thể chứa được tám người, xung quanh lại có mấy chục tên Yến binh vẻ mặt căng thẳng như lâm đại địch.Yến Phi thấy thế, lòng thầm kêu khổ. Chàng vốn đã định chủ ý sau khi vào thành sẽ tìm cách bỏ đi, địch nhân chỉ cho là một tên phạm nhân bỏ trốn mà không biết người bỏ đi là Yến Phi chàng. Nhưng dưới tình hình trước mắt, nếu chàng không chịu vào thiết xa thì lập tức làm sự tình ầm ỹ. Làm thế nào thì tốt đây?Do dự một chút thì kỵ binh Đại Yến đã tầng tầng lớp lớp vây chặt bọn chàng, quát tháo dục bọn chàng lên thiết xa.Yến Phi trong lòng miễn cưỡng cười khổ, thầm nghĩ sau khi rời khỏi thiết xa sẽ tìm cách thoát thân.Cỗ xe chàng ngồi là chiếc cuối cùng. Khi cánh cửa sắt đóng lại, nó được khoá lại bằng thanh sắt to như cánh tay người làm chàng có chút cảm giác gặp nạn. Nếu lúc này bị người nào đó phát hiện chàng là Yến Phi thì thực đúng là ô hô ai tai, không còn may mắn nữa. Cho dù với công lực của chàng cũng khó mà phá lồng sắt thoát đi.Xe tù lần lượt chuyển bánh, hai bên có kỵ binh áp giải. Điều may mắn duy nhất là bọn kỵ binh áp giải lúc trước đã hoàn thành nhiệm vụ nên không đi theo, giảm thiểu khả năng chàng bị khám phá thân phận mạo nhận. Text được lấy tại TruyệnFULL.vnTiếng bánh xe lăn và tiếng vó ngựa vang vọng trên đường.Trong chốc lát, Yến Phi phát sinh cảm giác cát hung khó lường, tất cả không còn nằm trong quyền khống chế của chàng nữa.Đúng lúc này, tiếng vó ngựa từ phía trước rộn lên.Yến Phi ép sát mặt vào thành xe nhìn lên phía trước. Vừa nhìn, chàng lập tức kinh hồn bất định, thất phách rối loạn, lòng thầm kêu bất diệu.Hơn mười người cưỡi ngựa đi đến, dẫn đầu không ngờ lại là Ni Huệ Huy, toàn thân mặc kình trang trắng toát vô cùng dễ nhìn.Một người đi cạnh bà ta là một viên tướng trẻ tuổi, nhìn trang phục và uy thế của hắn là biết hắn là thành viên của Vương tộc Yến quốc.Hơn mười kỵ binh phía sau người nào cũng hùng hổ, khẳng định là cao thủ tinh nhuệ của Yến quân.Dù Yến Phi nghĩ thế nào cũng không tưởng nổi trong tình hình này lại gặp phải Ni Huệ Huy. Lúc này, dù chàng có năng lực phá thiết xa mà ra chỉ sợ cũng không có cách nào đột vây đào tẩu.Bản thân chàng bị khốn trong một chiếc xe tù, mà Huỳnh Dương thành cũng là một nhà tù lớn đối với chàng.Ánh mắt chàng dừng lại ở chiếc khoá thiết xa.Chàng liệu có thể dùng nội lực mở được chiếc khoá này không?Dừng lại!Cả đoàn xe tù lập tức theo lệnh dừng lại trên đường. Từ đầu đến cuối hàng xe dài chừng hơn mười trượng.Tiếng người đàn ông phía trước vang lên: "Phật nương thấy bọn tù binh chiến tranh vừa được mang vào thành này có vấn đề sao?"Yến Phi vận công tụ vào song nhĩ nghe rõ từng câu đối thoại. Chàng lại tự mắng mình lúc đầu không không ngồi chỗ cửa sắt, không thì lúc này chàng có thể thăm dò cửa khoá rồi. Chỉ hận là hối hận thì đã muộn. Dưới ánh sáng tỏ của đuốc hai bên, bất cứ hành động khác lạ nào đều khơi dậy cảnh giác của kỵ binh áp giải hai bên.Tiếng Ni Huệ Huy thấp trầm nhưng tràn đầy dụ hoặc đáp: "Thái tử nên biết ta không thể sơ hốt bất cứ người hay vật từ ngoài vào thành."Người được gọi là Thái tử đương nhiên là Mộ Dung Đức. Chỉ thấy hắn nói: "Nhưng theo tin báo thì Yến Phi đã quay về Biên Hoang Tập rồi mà?"Ni Huệ Huy trầm giọng nói: "Hắn chỉ làm ra vẻ thế thôi, đại vương và ta đều không tin hắn. Hà! Ta cần tra xét kỹ càng những xe tù này."Yến Phi thầm kêu cứu mạng, nhưng chàng lại hoàn toàn không có cách nào!Chàng làm sao cho tốt đây?