Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 237 : Tuyết Trung Tống Thán

Ngày đăng: 02:09 20/04/20


Trợ Giúp Kịp ThờiLưu Dụ đến quán rượu đã hẹn, tìm thấy Yến Phi trong một góc đang tự châm tự ẩm. Gã mất hết cả tâm tình trò chuyện, chán chường cạn liền hai chén.Yến Phi cười khổ: "Trông bộ dạng của ngươi, có thể biết là không có kết quả tốt."Lưu Dụ vỗ một chưởng lên bàn khiến tất cả đám khách nhân trong quán quay đầu ngó lại, song khi nhìn thấy thể hình và khí phách của hai người, ai nấy đều tập trung trở lại việc của mình.Lưu Dụ đưa mắt nhìn Yến Phi, rồi đem chuyện tới gặp Lưu Lao Chi kể lại, cuối cùng nói: "Con bà nó chứ! Hắn rõ ràng là nhằm vào ta mà."Yến Phi cau mày hỏi: "Gã liệu có phải đã quyết định nương nhờ Hoàn Huyền, nên sau khi biết Tư Mã Đạo Tử trợ giúp chúng ta thì cố ý làm khó ngươi?"Lưu Dụ lắc đầu: "Theo ta thấy vị tất phải như thế, gã sợ Hoàn Huyền hơn nhiều so với Tư Mã Đạo Tử. Việc lần này tuy trông có vẻ như đối phó với ta, song vấn đề thực ra lại phát sinh từ ngươi."Yến Phi ngạc nhiên hỏi: "Có quan hệ với ta sao? Kỳ thực khiến ta khó mà lý giải được."Lưu Dụ đáp: "Sự thực thì bất kể là Lưu Lao Chi hay Hà Khiêm đều luôn luôn tự coi mình là người kế thừa của Huyền Soái. Còn việc ta là thân binh nối tiếp sự nghiệp của ngài, bọn họ chỉ coi như truyện tiếu lâm hay tin đồn nhảm. Huyền Soái khẳng định cũng không hề đề cập đến việc này trước mặt họ."Yến Phi mỉm cười: "Ta nghĩ bọn họ căn bản không dám mở miệng hỏi Huyền Soái. Hừm! Tự coi mình là người kế thừa của Huyền Soái, tại sao đối với sự việc của Trúc Pháp Khánh lại thờ ơ lãnh đạm không thèm dòm ngó tới, mà lại chỉ cố tranh giành binh quyền Bắc Phủ Binh? Có thể thấy rõ Huyền Soái đã sớm nhìn thấu con người bọn họ, biết rằng bọn họ chỉ là một lũ tự tư tự lợi."Lưu Dụ nói: "Ngươi đã hiểu ra rồi đấy."Yến Phi cũng gật đầu thừa nhận điều này.Lưu Dụ nói một hơi: "Mặc dù không trực tiếp làm thịt Trúc Pháp Khánh, song ta thân là chủ soái của Biên Hoang Tập nên hành động vĩ đại giết chết Trúc Pháp Khánh của ngươi cũng tự nhiên có thể quy công lao cho ta. Dưới tình huống này, mấy lời đồn nhảm kia rất có thể biến thành sự thật. Ai cũng biết An công đã từng có lời thề không cho Trúc Pháp Khánh đặt chân vào Kiến Khang dù chỉ nửa bước, việc Huyền Soái giết chết Trúc Bất Quy tại Minh Nhật Tự ở Kiến Khang chính là hiển thị quyết tâm của Tạ gia. Hiện tại ta đã hoàn thành được di nguyện của An công và Huyền Soái, lập tức xác lập nên thân phận người kế thừa trong Bắc Phủ Binh, trở thành người có ảnh hưởng lớn nhất trong Bắc Phủ Binh bên cạnh Lưu Lao Chi và Hà Khiêm, có điều sức hiệu triệu còn cao hơn bọn họ. Thêm nữa, mối quan hệ căng thẳng với Tư Mã Đạo Tử cũng tạm thời hòa hoãn hơn khiến Lưu Lao Chi bắt đầu phát sinh úy kị đối với ta nhưng lại không dám trực tiếp đối phó, sợ gây ra phản cảm trong đám chiến sĩ Bắc Phủ Binh. Chình vì vậy hắn mới giở thủ đoạn đê tiện này."Yến Phi trầm ngâm nói: "Tư Mã Đạo Tử vì nhìn ra điều đó nên đã mượn tay Lưu Lao Chi để đối phó với ngươi, đòn này thật cao minh phi thường."Lưu Dụ than thở: "Tình thế hiện tại của chúng ta lại chuyển biến rất bất lợi. Lưu Lao Chi đã nói không cho phép ta liên đới đến Bắc Phủ Binh dù ở dưới bất kỳ tình huống nào, như vậy kế hoạch nhờ cậy Hồ Bân điều động thủy sư Thọ Dương của ta lập tức chết từ trong trứng nước. Vấn đề đã trở nên nghiêm trọng rồi đây."Yến Phi lắc đầu nói: "Không có Bắc Phủ Binh thì không có Bắc Phủ Binh! Có gì to tát chứ, hoang nhân chúng ta trước tới giờ đâu cần sự giúp đỡ của ngoại nhân."Lưu Dụ vội giải thích: "Đối với Nhiếp Thiên Hoàn mà nói, căn cứ của Đại Giang Bang tại Tân Nương hà đã không còn bí mật, bởi vì tên phản phúc Hồ Khiếu Thiên của Đại Giang Bang đã biết rõ về căn cứ này. Trước đây Nhiếp Thiên Hoàn không dám mạo hiểm vượt qua Thọ Dương chính là sợ bị thủy sư Bắc Phủ Binh vây quét. Vì vậy lâu nay căn cứ này dưới tán che của Bắc Phủ Binh mưa nắng không tới, luôn giữ được an toàn. Nhưng hiện tại chỉ cần Lưu Lao Chi báo cho Vương Cung biết rằng không can thiệp vào mọi vấn đề tại Biên Hoang Tập thì lợi thế này sẽ không còn tồn tại nữa, chúng ta có bất cứ động tĩnh gì đều có thể bị phát hiện. Dưới tình huống địch mạnh ta yếu, chúng ta sẽ rơi vào tình huống tuyệt đối bị động."Yến Phi nói: "Lĩnh vực này đúng là sở trường của ngươi, chứ đổi lại là ta thì không nghĩ được nhiều như vậy. Thật may là tin tức phải truyền tới chỗ Hoàn Huyền, rồi lại do hắn chuyển lời cho Nhiếp Thiên Hoàn, sau đó mới tới được Hác Trường Hanh, chí ít cũng mất bảy tám ngày. Chúng ta chỉ cần chạy đua cho tốt với thời gian, xem xem khí số Biên Hoang Tập liệu có phải thực sự đã tận hay không?"Lưu Dụ cười khổ: "Một vấn đề đau đầu khác chính là Lưu Lao Chi nói rõ ta không thể nhận sự giúp đỡ từ Khổng lão đại. Mà lương thực hiện thời chỉ cho phép chúng ta duy trì được tối đa ba tháng, cung tên thì chưa kết thúc một trường đại chiến đã hết nhẵn. Điều này đối với đại kế phản công Biên Hoang Tập có ảnh hưởng vô cùng lớn, bức bách chúng ta phải vội vàng cầu thắng, còn đối phương lại chỉ cần lấy tĩnh chế động, dĩ dật đãi lao."Yến Phi cất tiếng hỏi: "Trong tờ quân lệnh có ghi rõ không cho phép tìm kiếm giúp đỡ của Khổng lão đại không?"Lưu Dụ ngẩn người đáp: "Điều này gã không dám viết thêm vào tờ quân lệnh, bằng không người người sẽ đều hiểu được gã cố ý làm khó ta."Yến Phi cười khanh khách nói: "Việc thế là thành công rồi. Nếu không có sự trợ giúp của Khổng lão đại, chúng ta sẽ hoàn toàn không có sức mà phản công Biên Hoang Tập, ngươi cũng vĩnh viễn không thể quay lại Bắc Phủ Binh. Vì vậy dù cho trăm phương ngàn kế cũng phải thuyết phục được Khổng lão đại, bởi vì đó là lựa chọn duy nhất của chúng ta. Tuy nhiên, ta không biết làm thế nào có thể khiến y đứng về phe chúng ta."Lưu Dụ cười méo mó: "Ta cũng không có diệu kế gì. Khổng lão đại nói cho cùng vẫn là một kẻ kinh doanh, chắc chắn sẽ không làm việc lỗ vốn, mà khéo sao Biên Hoang Tập lại là nơi đầu tư mạo hiểm nhất, có đến nửa khả năng là không thu hồi lại được vốn, lại còn đắc tội với Hoàn Huyền và Lưu Lao Chi."Yến Phi đột nhiên nhìn ra cửa, Lưu Dụ đưa mắt nhìn theo, liền thấy một người đang vội vàng bước vào. Nhìn thấy hai người, người đó lộ ra vẻ mặt vui mừng, cất bước tiến về phía bọn họ, tiểu nhị vội vã chạy lại chào mời.Lưu Dụ vừa nhìn thấy tức thì bật dậy tiếp đón. Đợi khi y đã ngồi yên vị, gã mới nghiêng người nói nhỏ vào tai: "Đó chính là Yến Phi!"Người đó nghe lời chấn động nói: "Thực sự là ngươi sao?"Lưu Dụ liếc về phía Yến Phi một cái nhìn đầy ý nghĩa, rồi vỗ vỗ vào vai người này giới thiệu: "Khổng lão đại!"Yến Phi trong lòng thầm nghĩ vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến ngay, bớt được không ít công sức, vội chắp quyền thi lễ, lại rót rượu mời y.Khổng Tĩnh chăm chú nhìn Yến Phi không nháy mắt, đợi khi Lưu Dụ quay lại nguyên vị, mới nghiêng người rồi hạ thấp giọng nói: "Mấy ngày nay ta luôn phái người để ý Lưu đại nhân, vì vậy Lưu đại nhân vừa nhập thành là ta đã biết ngay. À! Giang bang chủ đã từng phái người tới liên lạc với ta. Về phương diện này ta không hề có vấn đề gì, nhưng tham quân đại nhân vẫn giữ nguyên thái độ, khiến ta khó xử vô cùng."Yến Phi nói: "Nếu Khổng lão đại quyết định không đếm xỉa đến việc này thì bọn ta cũng tuyệt đối không trách cứ người."Khổng Tĩnh gật đầu: "Ta hiểu rồi! Yến huynh và Lưu đại nhân quả là những hảo hán chân chính. Muốn giết được Trúc Pháp Khánh không thể chỉ bằng vào võ công, mà còn phải có dũng khí coi chết như về và trí tuệ siêu tuyệt. Trúc Pháp Khánh rơi đầu, Yến huynh đã hoàn thành di nguyện của Huyền Soái, thu được lòng cảm kích của toàn bộ Bắc Phủ Binh. Khổng Tĩnh ta tuy là ngoại nhân, nhưng thực tế thì ta chí ít cũng một nửa thuộc về Bắc Phủ Binh, các vị nói xem liệu ta có thể đứng ngoài bàng quan không đếm xỉa đến việc này ư?"Yến Phi và Lưu Dụ trao đổi một tia nhìn đầy ý nghĩa, cùng cảm thấy Khổng Tĩnh không phải hạng người tầm thường. Y rất có kiến giải, lại cũng có can đảm trùm trời, bởi một câu cuối cùng của y nếu truyền tới tai Lưu Lao Chi, Khổng Tĩnh khẳng định sẽ gặp phiền hà toàn diện.Khổng Tĩnh tiếp tục nói: "Đều là người đã quen bôn tẩu giang hồ, lời thừa ta không muốn nói, tình thế hiện tại đối với ta càng ngày càng bất lợi. Nếu để cho thế lực Lưỡng Hồ bang trải dài dến Quảng Lăng thì ta cũng phải mang toàn bộ anh em chạy trốn tới Biên Hoang Tập. Nhiếp Thiên Hoàn luôn luôn đối chọi với ta, tuyệt sẽ không bỏ qua nếu có cơ hội."Lưu Dụ lộ vẻ ngạc nhiên: "Tai mắt Khổng lão đại thực lanh lẹ, chắc biết được Kiến Khang quân đã rút khỏi Biên Hoang Tập, còn Lưỡng Hồ bang thì thừa lúc sơ hở để tiến vào rồi chứ?"Khổng Tĩnh biến sắc hỏi: "Có việc này ư?"Yến Phi đáp: "Hóa ra Khổng lão đại vẫn chưa biết được chuyện này, thế sao lại đoán định rằng thế lực Lưỡng Hồ bang sẽ mau chóng mở rộng tới đây?"Khổng Tĩnh xuất hiện vẻ mặt nghiêm nghị, hạ thấp giọng nói: "Mọi người chắc chưa biết việc tham quân đại nhận đã đồng ý cùng với Vương Cung, Hoàn Huyền và Ân Trọng Kham kết thành liên mình bốn phe thảo phạt Tư Mã Đạo Tử, rồi chọn Vương Cung ra làm minh chủ đúng không?"Yến Phi và Lưu Dụ nghe xong ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ khó trách Lưu Lao Chi lại khoanh tay không lý tới chuyện phản công Biên Hoang Tập của bọn họ.Lưu Dụ chợt hỏi: "Hà Khiêm có phản ứng như thế nào?"Khổng Tĩnh đáp: "Chính là Hà Khiêm thông báo việc này cho ta. Hà đại tướng quân đêm qua đã suất lĩnh thủ hạ rời thành, không biết đi hướng nào."Lưu Dụ giận dữ nói: "Lưu Lao Chi ngu xuẩn quá mức, trong tình huống thế này, duy trì trung lập mới là hành động thức thời."Khổng Tĩnh than vãn: "Hiện tại việc quan trọng hàng đầu của bọn ta là khôi phục lại Biên Hoang Tập, còn chuyện khác đành phải gác lại một bên, mà cũng không tới phiên chúng ta xen vào."Lưu Dụ nhìn qua hướng Yến Phi, liền thấy chàng gật đầu biểu thị đồng ý để gã nói cho hết ý nhằm tranh thủ sự giúp đỡ toàn tâm toàn ý của Khổng Tĩnh.Gã liền nghiêng người lại gần phía Khổng Tĩnh hơn chút nữa, rồi nói khẽ: "Nhất thiết đừng có kinh sợ! Tư Mã Diệu đã băng hà!"Khổng Tĩnh giật nảy người kinh ngạc, thất thanh hỏi: "Cái gì?"Yến Phi ngầm thở dài một hơi, Nam phương đã hoàn toàn mất kiểm soát, tương lai biến hóa phát triển thế nào không ai có thể dự liệu được. Bản thân chàng lại phải ứng phó với loại kình địch đáng sợ như Tôn Ân, bất giác cảm thấy việc thành công cứu vãn chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên chợt trở nên xa vời và mờ mịt.Yến Phi cùng Lưu Dụ ngồi trong một chiếc thuyền buồm nhỏ rời khỏi Quảng Lăng. Phụ trách lái thuyền là ba thủ hạ tâm phúc của Khổng Tĩnh.Hai người sau khi đã ngủ được một thời gian thì thức giấc, từ trong khoang thuyền bước ra đến đầu thuyền ngồi xuống nói chuyện. Gió lạnh thấu xương dồn dập thổi tới, với công lực của Lưu Dụ mà vẫn phải khoác trên mình một chiêc áo dài bông dày chống rét, còn Yến Phi thì giá rét ác liệt cũng không thể xâm nhập, trên thân thể cường tráng chỉ khoác một cái áo choàng không tay, so với Lưu Dụ thì tiêu sái hơn nhiều.Lưu Dụ nói: "Khổng Tĩnh quả đúng là bằng hữu, lại cũng là người có tầm nhìn xa, hiểu được nếu theo Lưu Lao Chi mà làm càn như vậy, tất không phải là biện pháp hay."Yến Phi đáp: "Làm kinh doanh quan trọng nhất là nhãn quang, gã đã ngắm trúng ngươi là tài năng có thể làm nên chuyện. Dĩ nhiên là An công và Huyền Soái đối với gã cũng có sức ảnh hưởng rất lớn."Lưu Dụ trong lòng lo lắng, nặng nề thở dài một hơi.Yến Phi ngạc nhiên nói: "Ngươi băn khoăn gì vậy? Vẫn còn nghĩ đến chuyện Lưu Lao Chi sao? Chí ít thì chúng ta cũng đã tìm được một người sẵn lòng giúp đỡ mình trong cơn hoạn nạn. Ta rất bội phục Khổng Tĩnh, hoặc là không làm gì thì giữ im lặng, hoặc là đã làm thì phải được triệt để đến cùng. Khổng Tĩnh đã chọn cách toàn lực giúp đỡ chúng ta, đúng là vận may của Biên Hoang Tập, cũng là phúc khí của bọn ta."Lưu Dụ buông một tiếng thở dài: "Ta hiện đang lo Lưu Lao Chi lại thay đổi chủ ý. Không biết Tư Mã Đạo Tử gửi tới hắn phong mật hàm có nội dung như thế nào? Chẳng là ta nhìn thấy bộ dạng lúc đó của hắn rõ ràng đang do dự không quyết định được. Có thể suy đoán Tư Mã Đạo Tử nhất định đã hứa hẹn nhận lời với hắn việc gì đó cực kỳ hấp dẫn, đồng thời quyết tâm đứng theo phe Vương Cung của Lưu Lao Chi hiển nhiên cũng không hề kiên định."Yến Phi nói: "Đây là tình huống thường gặp của người không có nguyên tắc, phe nào có thể cho hắn lợi ích lớn nhất thì đi theo. Bất luận đối với Tư Mã Đạo Tử hay Hoàn Huyền, hắn căn bản là đều phải kiêng dè. Chính như ngươi đề xuất, thông minh nhất là duy trì trung lập, kế hay hơn nữa là có thể khống chế Biên Hoang Tập trong tay. Nhưng Lưu Lao Chi ngu xuẩn lại vì sợ sẽ trợ giúp thanh uy cho ngươi, cuối cùng đã để vuột mất cơ hội."Lưu Dụ cười khổ: "Bắc Phủ Binh rơi vào tay kẻ ngu xuẩn này, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Hiện tại Hà Khiêm đã công khai chống đối quyết liệt với hắn, về sau không biết còn phát sinh những chuyện gì nữa. Ta thực sự sợ Bắc Phủ Binh bọn ta sẽ có rất nhiều người bị hắn hại chết."Yến Phi hít đầy một hơi khí lạnh rồi nói: "Không đến mức nghiêm trọng như thế chứ? Lưu Lao Chi có thế nào cũng phải bảo vệ cho những huynh đệ trung thành với hắn."Lưu Dụ đáp: "Chúng ta đã từng lĩnh giáo qua sự lợi hại của Tư Mã Đạo Tử. Còn Hoàn Huyền bọn ta tuy chưa từng gặp qua, song từ Đồ Phụng Tam cũng có thể đoán được sự cao minh của y. Ngươi nói xem Lưu Lao Chi liệu có xứng là đối thủ của hai kẻ đó không? Ăn quả đắng đầu tiên khẳng định sẽ là hắn, sau đó sẽ lần lượt đến những người có sức hiệu triệu sau hắn ở trong quân ngũ, cho tới khi Bắc Phủ Binh hoàn toàn bị khống chế trong tay một người bọn chúng."Yến Phi không thể không tán thành: "Những lời này của ngươi rất có kiến giải, đây cũng chính là nỗi sợ hãi lớn nhất của Khổng Tĩnh, vì vậy gã mới đem toàn bộ sản nghiệp đặt vào ngươi, chứ không phải Lưu Lao Chi."Lưu Dụ trầm ngâm hồi lâu, rồi trầm giọng nói: "Sáng mai chúng ta sẽ đến được Dự Châu, lập tức vào Vương phủ để cứu Đạm Chân ra. Nếu nhờ vậy mà có thể làm tan rã được liên minh của Vương Cung và Hoàn Huyền, Lưu Lao Chi khẳng định sẽ án binh để quan sát biến hóa. Như vậy có thể tạm hoãn được tình thế đang hết sức căng thẳng khẩn trương tại Nam phương, lúc đó Tôn Ân cũng không có cơ hội mà tận dụng."Yến Phi ung dung nói: "Nhắc đến Tôn Ân, ta phải báo cho ngươi một vấn đề, ấy là ta có thể li khai bất cứ lúc nào để ứng phó lão, không để cho lão ảnh hưởng đến đại kế phản công Biên Hoang Tập của chúng ta."Lưu Dụ nghe nói mà như lạc vào sương mù, hỏi: "Ta không hiểu, làm sao đột nhiên lại dẫn đến chuyện Tôn Ân? Gã phái người tới gặp ngươi hạ chiến thư à?"Yến Phi đáp: "Cũng gần giống như thế, chẳng qua lão chỉ thông qua liên hệ tâm linh kỳ quái để tuyên chiến với ta. Ta có cảm giác là lão đang đuổi theo tìm cách giết ta."Lưu Dụ kinh hãi hỏi: "Không ngờ có chuyện này? Phát sinh vào lúc nào? Trước kia ngươi đã từng có cảm giác tương tự vậy chưa? Tôn Ân đúng ra lúc này phải ở tại Ông Châu, cách xa nơi này hơn một ngàn dặm đường, làm sao có thể phát sinh vấn đề này được?"Yến Phi đáp: "Chuyện này phát sinh trong thời gian ta ở Quảng Lăng thành, cảm ứng tuy chỉ thoáng qua rồi biến mất, song ta biết là hoàn toàn chính xác. Tôn Ân đã mạnh hơn nhiều so với trước đây, lại càng cao thâm khó dò, cảm nhân chân chính của ta thật không cách nào miêu tả cụ thể cho ngươi nghe được."Lưu Dụ lộ vẻ khổ não: "Sự việc đúng là cành mẹ đẻ cành con, có điều nếu Tôn Ân mà đến đơn độc một mình, thì chúng ta có thể xông lên vây đánh, tóm lại vẫn tốt hơn là để ngươi một mình ứng phó."Yến Phi trầm tư giây lát, đoạn lắc đầu: "Cách này đối phó với hạng cao thủ như Tôn Ân là không xong đâu. Thử nghĩ nếu Tôn Ân cứ mỗi ngày lại lựa lấy một người phe ta để hành quyết, thì đến cuối cùng thành ra ta vẫn phải đơn độc quyết chiến với lão? Ngươi đối với ta không có một chút lòng tin nào à?"Lưu Dụ ngượng nghịu nói: "Ta sao lại không có lòng tin đối với ngươi? Chỉ có điều là…ài! Thành thật mà nói, Tôn Ân thực sự quá lợi hại, tình cảnh lúc Nhậm Dao chết tưởng như vẫn rõ mồn một trước mắt ta. Nếu lão lại có bước đột phá trong võ công thì chỉ có trời mới biết được lão đã biến thành thứ quái quỷ gì. Như hiện tại lão ở cách xa ngàn dăm mà vẫn có thể khiến ngươi phát sinh cảm ứng, đã là chuyện khiến người ta nghe mà rợn cả người." Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vnYến Phi cười khổ: "Ngươi phải chăng là đang định hỏi xem liệu ta có bản lĩnh giống như Tôn Ân hay không hử? Chỉ là bối rối không mở miệng hỏi được, đúng không? Lời thật mà nói cũng thật, ta thực không cách nào làm được. Từ điểm này mà suy đoán, chí ít thì huyền công của ta cũng không bằng được Tôn Ân. Vì vậy ta hy vọng trước khi hắn đến chúng ta có thể đánh bại thủy quân của Hác Trường Hanh, như vậy ta mới có thể vứt bỏ tất cả mọi tâm sự để quyết một trận tử chiến với Tôn Ân tại Biên Hoang Tập."Lưu Dụ cau mày trầm tư giây lát, chán nản nói: "Điều này có vẻ như không thể tránh khỏi, ta thật không nghĩ ra bất kỳ biện pháp nào để trợ giúp ngươi một tay."Yến Phi hít sâu một hơi rồi nói: "Ngươi quan tâm đến ta, nên trong lòng mới rối loạn. Tôn Ân khiêu chiến là hệ quả tất yếu của việc ta diệt trừ Trúc Pháp Khánh. Chỉ cần Tôn Ân có thể giết chết ta, lập tức khiến Thiên Sư quân thanh uy đại chấn, so với các trận thắng khác còn có hiệu dụng hơn nhiều. Có điều là áp lực này đối với ta không phải không có điểm tốt, chí ít cũng ép được ta phải tham cứu đạo pháp thâm ảo của "Tham Đồng Khế", hy vọng có thể nâng cao thêm một tầng nữa."Lưu Dụ lại ngây người ra, sau hồi lâu mới nói: "Rốt cục Trúc Pháp Khánh so với Tôn Ân ngày trước cùng ngươi giao thủ, song phương cao thấp thế nào?"Yến Phi thản nhiên nói: "Ta không thể cho ngươi một đáp án khẳng định được, cả hai mỗi người đều có tuyệt nghệ, khác biệt ở chỗ Trúc Pháp Khánh quyết ý bắt sống ta, còn Tôn Ân lại một lòng muốn dồn ta vào tử địa, vì vậy người trước thì có chỗ sơ hở có thể tìm ra được, bởi đã để lộ hình tích."Lưu Dụ thở hắt ra, cả người giống như ngâm trong băng tuyết, tấm áo khoác bông dày cũng như mất đi tác dụng chống rét, nói không nên lời.Yến Phi đương nhiên hiểu rõ tâm tình của gã, nếu bản thân bị Tôn Ân giết chết, không chỉ hoang nhân đi đời nhà ma, mà Lưu Dụ gã cũng rơi vào cảnh ngộ cực kỳ tồi tệ cùng đường bí lối, còn chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên thì vĩnh viễn là tù binh của Mộ Dung Thùy.Không!Chàng tuyệt đối không thể nuốt hận trong tay Tôn Ân.Yến Phi vươn tay đặt lên vai Lưu Dụ, mỉm cười nói: "Tin ta đi! Hiện tại chúng ta đi ngủ một giấc thật đẫy. Tối mai chúng ta sẽ đón mĩ nhân nhi của ngươi trở về Biên Hoang, và ta cũng sẽ cùng Tôn Ân quyết phân thắng phụ tại nơi này. Điệp Luyến Hoa của ta sẽ không thua bất kỳ kẻ nào, bao gồm cả Tôn Ân trong đó."