Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 280 : Hữu Bị Giả Thắng

Ngày đăng: 02:09 20/04/20


Người Thắng Là Người Có Chuẩn Bị**Cao Ngạn dần đần thức tỉnh, mơ mơ màng màng ngồi dậy, lại bị gió sông thổi vào mặt nên tỉnh táo trở lại, gã vừa mở mắt đã reo lên: "Mẹ ơi! Sao ta lại ở trên sông Đại Giang thế này?"Gã quay lại nhìn thì thấy Yến Phi đang điều khiển chiếc chiếc buồm nhỏ thì tức giận nói: "Ta vẫn còn chưa gặp qua tiểu Bạch Nhạn, sao ngươi bắt ta trở về, Ôi! Tại sao chỗ này lại đau thế?"Yến Phi thấy hắn đưa tay sờ vào cổ họng, thờ ơ trả lời: "Nhớ lại rõ ràng xem, trước khi hôn mê ngươi gặp chuyện gì?"Cao Ngạn lẩm bẩm: " Con bà nó! Ta vừa ra khỏi quán ăn, bước sang phía đối diện, đột nhiên trước mắt tối sầm, tỉnh lại thì ở đây.Yến gia Yến công tử của ta, quay lại có được không? A! Ngươi làm bảo tiêu kiểu gì vậy? Lãng phí mất một đêm sung sướng quý giá của ta. Ôi! Hóa ra là thời gian sung sướng thật sự có thể trân quý đến vậy."Yến Phi đáp: "Ngươi bị ân sư đại nhân của vị hôn thê kiều diễm bấu chặt yết hầu đến tý nữa thì mất mạng. Giả như lão nhân gia đối với chàng rể của ái đồ mà không buông tay, chỉ nắm chặt thêm nửa khắc nữa, ta sẽ rất cảm kích lão, bởi từ nay về sau sẽ không còn bị tên tiểu tử ngươi gây phiền nữa, cuộc sống hẳn sẽ rất khoái lạc."Cao Ngạn thất thanh hỏi: "Nhiếp Thiên Hoàn?"Yến Phi nói: "Đã có chút ấn tượng rồi hả? Mặc dù ngươi võ công thấp kém, nhưng đâu đến nỗi bị người ta ám toán, túm ngươi như con gà con mà vẫn không biết gì?"Cao Ngạn vẫn đang ngẩn người ra.Yến Phi thầm than một hơi, gã đang luyến ái Tiểu Bạch Nhạn thâm trọng, nhưng vấn đề quan trọng nhất không phải là ở Nhiếp Thiên Hoàn mà là ở ý hướng của chính bản thân Doãn Thanh Nhã. Hoặc giả nàng đối với Cao Ngạn chỉ có hứng thú đùa giỡn, nhưng tuyệt không coi hắn là như ý lang quân. Đương nhiên tình huống chân thật thì bản thân hai người họ mới rõ hơn cả.Nghĩ vậy chàng nói tiếp: "Sao ngươi biến thành kẻ câm thế? Hay là sợ bị Tiểu Bạch Nhạn bán đứng chăng?"Cao Ngạn lắc đầu kiên định đáp lại: "Thanh Nhã vĩnh viễn sẽ không bán đứng ta. Có thể là nàng nhịn không được, phải nói cho lão Nhiếp là đã yêu mến ta, nên bị lão Nhiếp đoán được ta sẽ đến Lưỡng Hồ tìm ái đồ của hắn, mới bày ra thiên la địa võng chờ chúng ta mắc bẫy."Gã vội ho một tiếng, hoảng sợ nhìn Yến Phi, nói: "Ngươi không phải đã ra tay với Nhiếp Thiên Hoàn rồi chứ?"Yến Phi cười nói: "Yên tâm đi! Ta thiếu chút nữa đã bị hắn làm thịt. Ngươi cho ta là thần tiên chăng? Một người mà đánh nổi cả Lương Hồ bang ư?"Cao Ngạn xấu hổ nói: "Khặc! Ngươi đã làm gì? Sao có thể ở trên tay lão Nhiếp mà cứu ta trở về? Việc này nếu không phải là thần tiên thì là gì? Thế có đả thương lão Nhiếp không?"Yến Phi thấy hắn đánh giá thấp Nhiếp Thiên Hoàn như vậy thì tức giận nói: "Ngươi không nghe ta nói gì à? Ta nói thiếu chút nữa đã bị lão Nhiếp làm thịt làm sao mà đả thương hắn chứ? Khặc! Đổ thuật* của ta rốt cục đã đại thành, tuy đã thua mất con người ngươi, nhưng bây giờ đã lấy lại cả vốn lẫn lời cho ngươi rồi."Cao Ngạn không hiểu bối rối nói: "Ngươi nói vớ vẩn cái gì thế?"Thuyền buồm thuận gió lướt về hướng đông. Mặt sông bao phủ một màn sương dày đặc trong bóng đêm thê lương cô tịch.Yến Phi nói: "Ta vì bảo trì cái mạng nhỏ của ngươi, đã cùng lão Nhiếp đánh cuộc một phiên, nếu ta trong vòng nửa canh giờ không thể cứu được ngươi thì sẽ hoành kiếm tự vẫn."Cao Ngạn hai mắt lập tức tỏa sáng, hưng phấn đến khàn cả tiếng nói với vẻ mong chờ: "Ngươi khẳng định hiện tại đã thắng, thế còn thu cả vốn và lời là thế nào, mau nói rõ ràng cho ta nghe."Yến Phi cười: "Nghe xong đừng có mà hưng phấn đến mức nhảy xuống sông nhé."Cao Ngạn co người nhảy dựng lên, quát: "Con bà ngươi! nói mau! Có phải là hắn bằng lòng để Tiểu Bạch Nhạn làm vợ ta chăng?"Yến Phi gật đầu: "Cũng không khác thế là mấy, chỉ cần Tiểu Bạch Nhạn cam tâm tình nguyện lấy ngươi, lão Nhiếp sẽ không thể đứng giữa mà cản trở được."Cao Ngạn hoan hô một tiếng, nhảy lên trời, lộn nhào một cái rồi hạ xuống vung tay hô lớn: "Thành công rồi! Còn không lập tức quay đầu, ta muốn đến cầu hôn với Tiểu Bạch Nhạn của ta."Yến Phi nhíu mày: "Sớm biết là tiểu tử ngươi sẽ có bộ dáng như vậy mà! Bình tĩnh một chút đi, nếu Nhiếp Thiên Hoàn sai người giết chết ngươi, mọi chuyện đều coi như xong đời!"Cao Ngạn làm sao nén nổi hưng phấn trong lòng: "Có ngươi bảo vệ ta, sợ con mẹ gì hắn chứ? Tiểu Bạch Nhạn khẳng định đang chờ lang quân của nàng. Hắc! Tức chính là Cao Ngạn ta. Nàng chờ đợi đến đau khổ. Khặc! ta làm sao nhẫn tâm thấy nàng phòng không gối chiếc cơ chứ? Nương tử, Cao Ngạn đến đây!"Yến Phi vốn đã có biện pháp đối phó với Cao Ngạn nên làm như chả có chuyện gì, thản nhiên nói: "Đổ ước** chỉ quy định lão Nhiếp không được ngăn cản các ngươi qua lại, nhưng còn làm sao để đàm tình thuyết ái, cũng như về hôn sự, thì phải chờ xem bổn sự của Cao thiếu ngươi. Hơn nữa đổ ước không bao gồm ta trong đó. Hắn vẫn có thể không từ thủ đoạn nào để đối phó với ta. Nếu ta bị người khác giết chết thì ai bảo vệ ngươi?"Cao Ngạn ngạc nhiên ngồi xuống, khổ tâm than thở: "Tâm tình ta bây giờ rất loạn, ngươi để cho ta phân tích một chút, giả thiết ta một mình quay về Lưỡng Hồ tìm Tiểu Bạch Nhạn, Nhiếp Thiên Hoàn thật sự cho dù thất tín khắp thiên hạ, có vẫn đối phó với ta không?"Yến Phi khen: "Rốt cục ngươi đã đối mặt với sự thật. Lần này lão Nhiếp thua rất oan uổng, còn ta thì thắng một cách may mắn. Khẳng định trong một thời gian ngắn tức khí khó có thể lắng được. Ngươi giờ phút này nếu vẫn nghênh ngang đi tìm Tiểu Bạch Nhạn, lão Nhiếp làm sao mà nuốt cho trôi? May mà trong trường đấu đổ ước hôm trước, ta đã không đả thương đến nửa tên nào, nên không thể kết thành cừu hận và cũng khiến lão Nhiếp tình nguyện chịu thua. Đương nhiên hắn tuyệt không muốn mang Tiểu Bạch Nhạn gả cho tên tiểu tử nhà ngươi nên khẳng định sẽ dùng chính Tiểu Bạch Nhạn xem công phu ai cao thấp. Như vậy đấy! Hãy thu phục Biên Hoang tập trước rồi hẳn tính! Chỉ cần chúng ta giữ vững thế trận, khiến lão Nhiếp càng phải cố kỵ hơn, khi đó ngươi cứ công nhiên đi tìm Tiểu Bạch Nhạn, lão Nhiếp cũng không dám đối với ngươi không khách khí. Nếu một khi ngươi tại Lưỡng Hồ xảy ra chuyện gì không may, ta tuyệt sẽ không buông tha lão Nhiếp."Cao Ngạn thắc mắc: "Thế ở ngoài Lưỡng Hồ thì sao?"Yến Phi cười khổ: "Lúc ấy phải coi công phu chạy trối chết của ngươi có về nổi đến nhà hay không đã."Cao Ngạn trầm ngâm một lát, hỏi: "Giả sử ngươi đánh cuộc thua, ngươi thật sự sẽ tự tận không?"Yến Phi nhún vai hỏi lại: "Ta có phải là người không giữ chứ tín hay không?"Cao Ngạn có vẻ khó hiểu hỏi vặn: "Ngươi vốn nắm chắc sự thắng trong tay à?"Yến Phi thản nhiên: "Cảm giác của ta có điểm giống như đêm tại Dạ Oa Tử cùng Đổ tiên đổ bác, đích xác là niềm tin sẽ thắng, nhưng cũng hiểu được khả năng thua cũng đồng dạng như thế."Cao Ngạn nói với vẻ khó mà tin được: " Ngươi chịu vì Cao Ngạn ta mà mang mạng sống của chính mình ra đánh cuộc, nếu ngươi chết thì Thiên Thiên sẽ ra sao? Ai đi cứu nàng? Ta đáng giá để ngươi mạo hiểm như vậy chăng?"Yến Phi cười khổ: "Giả thiết lúc ấy ta có ý niệm sanh tử thành bại, khẳng định sẽ không thể sử ra chỉ một chiêu mà chiếm thượng phong được, càng không thể cứu tên tiểu tử ngươi trở về, tất cả đều coi như xong đời. Đã hiểu chưa?"Cao Ngạn cảm động: "Thật không thể tưởng được lão Yến ngươi là người như vậy. Trước kia ta còn tưởng rằng ngươi việc gì cũng chỉ nghĩ đến tiền, đánh người này cần một đĩnh vàng, đá kẻ kia lại một đĩnh vàng khác. Mà sự thật thì ngươi lại dốc lòng vì bằng hữu hơn tất cả."Yến Phi lộ ra thần sắc bâng khuâng, gật đầu: "Bây giờ ta mới nhớ lại. Những ngày tại Biên Hoang tập trước khi xảy ra trận chiến Phì Thủy thực không tệ. Cuộc sống đơn giản lười nhác, hết thảy mọi việc đều giải quyết trong Tập, mỗi ngày tại Đệ Nhất lâu ngồi uống rượu ngắm phố phường, nếu thích thì lại ra chốn biên hoang phiêu lưu rong chơi vài ngày. Mọi người chỉ có một mục đích duy nhất là kiếm tiền, phương diện này ta vốn chẳng khá khẩm gì!"Cao Ngạn cười nói: "Đương nhiên rồi! Lão Bàng cung cấp cho ngươi chỗ nghỉ, rượu thịt, ta lại cho ngươi vàng bạc. Con bà nó, khi đó Biên Hoang tập thật là sảng khoái, liều mạng kiếm tiền, cũng liều mạng tiêu tiền, ta đã từng thử qua liên tục hơn mười ngày không rời thanh lâu nửa bước, cho đến lúc chịu hết nổi mới thôi. Thật là hoang đường! đúng là sống mê chết mộng, không tưởng tượng được tương lai sẽ như thế này thế kia. Bất quá thực tình mà nói, có đôi lúc cũng cảm thấy mỏi mệt, ngửi mùi phấn son của thanh lâu riết cũng ngán. Bất quá tối đa dăm bữa nửa tháng rồi cũng thèm khát trở lại."Yến Phi mỉm cười lắng nghe. Biên Hoang tập vốn có thể dung nạp bất luận kẻ nào, chỉ cần họ nắm rõ quy ước điều lệ của Biên Hoang tập, tuân theo các quy củ của nó mà hành sự.Cao Ngạn tiếp tục nói: "Do vậy ta lĩnh ngộ ra một đạo lý, đúng là vì con người luôn ham mới nới cũ nên thanh lâu mới vĩnh viễn tồn tại. Có phương pháp nào mà mỗi đêm đều có một nữ nhân mới mẻ không? Chỉ ở thanh lâu mới có được. Thời khắc khi ngươi bước chân đến thanh lâu, căn bản không biết là mình sẽ gặp được một cô nàng như thế nào, chỉ cần ngươi nghĩ giả là thật, thì có thể sung sướng khoái lạc một đêm, sau khi tỉnh lại, cứ coi như vừa xong một trường xuân mộng. Khặc! Cho đến khi gặp gỡ Tiểu Bạch Nhạn, ta mới hoàn toàn thay đổi, mọi nữ nhân khác đều không còn làm cho ta thấy hứng thú nữa."Yến Phi thăm dò gã: "Khi Tiểu Bạch Nhạn đối với ngươi trăm điều nghe ngàn điều thuận, sẽ không còn cái gọi là mới mẻ thì ngươi sẽ cảm thấy thế nào? Ngươi lại sẽ vì theo đuổi cái mới lạ, mà ngựa quen đường cũ chăng?"Cao Ngạn vui vẻ trả lời: "Tiểu Bạch Nhạn thì khác, nàng vĩnh viễn sẽ không thuần phục, mà ta cũng đánh giá cao tính mạnh mẽ của nàng. Không ai hiểu nàng rõ hơn ta, nàng càng yêu ngươi thì càng không chịu khuất phục. Cho dù lấy ta, nàng cũng sẽ không trở thành mẫu người vợ hiền mẹ tốt được, làm ta sẽ vĩnh viễn bảo trì được cái gọi là cảm giác mới mẻ. A! nói đến nàng, ta lại muốn quay đầu trở lại rồi!"Yến Phi đưa mắt nhìn sông Đại Giang mênh mông, trong đầu hiện lên tư dung tuyệt thế đẹp như ngọc của Thiên Thiên. Chàng tuyệt đối hiểu rõ tâm tình của Cao Ngạn. Nếu có người nói với Yến Phi hắn có một ngày nào đó trong lòng hắn, Kỷ Thiên Thiên sẽ không còn đem lại cảm giác mới lạ với pháp lực làm động lòng người nữa thì cho dù bị đánh chết Yến Phi cũng không tin.Cao Ngạn cảm kích chàng, thật sự chàng cũng cảm kích Cao Ngạn, nếu không phải hắn lấy mã đăng*** làm mối, đẩy hai người lại gần nhau, tạo nên một đoạn luyến ái cuồng nhiệt này, thì cuộc sống có thể làm xao động lòng người một cách sâu xa thế này không?Lưu Dụ từ công xưởng lộ thiên của Cơ Biệt trở về, trong đầu vẫn chứa đầy hình ảnh sôi động của hàng ngàn thợ thuyền ngày đêm không ngừng chế tạo các loại công cụ và vũ khí chống quân địch.Gã ngồi xuống trước đống củi cháy ngoài trướng được một lúc thì Trác Cuồng Sinh và Hồng Tử Xuân lại đến.Ba người cùng ngồi quanh đống lửa bập bùng. Trác Cuồng Sinh nói: "Hồng lão bản có một chủ ý thật phi thường, muốn nói ra để lão nhân gia ngươi tham khảo."Lưu Dụ bật cười nói: "Ta chẳng phải là lão nhân gia gì cả, ở chỗ này người nào có chủ ý hay đều có tư cách nói chuyện."Hồng Tử Xuân lên tiếng: "Toàn bộ kế hoạch Lưu gia đưa ra thật là vô phương chống đỡ, cho dù Tôn Vũ tái sinh, tưởng cũng không nghĩ ra kỳ mưu diệu kế hay đến vậy."Trác Cuồng Sinh nói tiếp: "Thành bại của tổng kế hoạch phản công Biên Hoang tập liên quan chặt chẽ với việc chiếm lấy Chung Lâu. Bất quá địch nhân cũng thuộc loại có trí óc, có khả năng nhìn ra tầm quan trọng của Chung Lâu. Nên giữ Lâu thì dễ mà đoạt Lâu mới khó. Nếu địch nhân toàn lực phòng bị thì cho dù chúng ta có cao thủ như Yến Phi, khả năng thất bại vẫn nhiều hơn là thành công."Lưu Dụ động dung: "Hai vị nghe chừng đã nghĩ ra biện pháp thì phải? Mau nói ra đi."Trác Cuồng Sinh nói: "Điều này do lão Hồng nghĩ ra, lão Hồng có một bản lĩnh hơn hẳn người khác, đó là thuật trắc thiên.****"Hồng Tử Xuân đỡ lời: "Cái này có phải là bổn sự gì đâu? Chỉ bất quá là do tích lũy kinh nghiệm, so với người thường có hơn một chút thôi!"Bản thân Lưu Dụ cũng đã trải qua huấn luyện về xem thiên hậu+, bất quá không thể nghĩ ra trong cuộc chiến tranh đoạt Chung Lâu lần này lại có tác dụng gì nên gã ngạc nhiên hỏi: "Hồng lão bản có chủ ý hay gì vậy?"Hồng Tử Xuân nói: "Địa thế Biên Hoang tập mặt Tây Bắc thì cao con Đông Nam thì nghiêng về Dĩnh Thủy, nên Mộ Dung Thùy mới có thể dùng kỳ chiêu dùng nước Dĩnh Thủy làm ngập Biên Hoang. Cơ Biệt tiểu tử đã nói cho ta biết, Biên Hoang tập nằm ở đầu nguồn sông Dĩnh Thủy, thế đất thấp, vì thế mỗi kỳ Xuân Phân++, hơi nước tích tụ không tan, thường tạo nên những đợt sương mù dày đặc. Vừa rồi ta đi tìm Phí Nhị Phiết nói chuyện phiếm, lúc về doanh thì cảm thấy bốn phía tràn ngập không khí ẩm ướt. Nếu ta đoán không sai, không đầy bảy đến tám ngày thì Biên Hoang tập tất sẽ có một trận sương mù dày đặc. Nếu trong kế hoạch của chúng ta có tính toán cả thiên khí trong đó, khả năng thắng lợi sẽ cao hơn."Lưu Dụ vỗ đùi khen: "Quả nhiên là một chủ ý tốt hạng nhất."Trác Cuồng Sinh vuốt râu cười: "Tuyệt nhất là đối phương không hiểu địa thế, đã không thèm để ý lại hoàn toàn không thể tưởng đến có kỳ chiêu sương mù ngày xuân của tạo hóa. Nếu chúng ta biết cách lợi dụng thì sẽ chiếm hết tiện nghi."Lưu Dụ nói: "Hồng lão bản có thể đưa ra dự báo chuẩn xác hơn không?"Hồng Tử Xuân nói: "Ta phải đi lên Biên Hoang tập một chuyến. Bây giờ lập tức lên đường, ngày mai sau giờ ngọ trở về sẽ có thể nói rõ cho ngươi được."Lưu Dụ gật đầu: "Ta lập tức phái người theo hỗ trợ ngươi. Nhớ rằng việc này phải hoàn toàn giữ bí mật."Hồng Tử Xuân gật đầu cười: "Mấy chuyện này đâu cần Lưu Gia phải lo? Ta sẽ tìm vài tay chân đắc lực cùng đi. Hơn nữa có Phí Nhị Phiết, cho dù gặp chuyện gì cũng đều có khả năng để an nhiên thoát thân. Biên Hoang là chốn thổ địa của chúng ta, bảo đảm địch nhân không thể thấy ngay cả cái bóng của chúng ta."Dứt lời vui vẻ đi ra.Trác Cuồng Sinh nói: "Cái này kêu là một người khó mà địch lại trí của mọi người. Biên Hoang tập chưa bao giờ trải qua sự đoàn kết đến vậy. Ngươi suy nghĩ cái gì thế?"Lưu Dụ trầm ngâm nói: "Ta suy nghĩ, nếu chúng ta toàn diện kéo quân tiến về Biên Hoang tập, địch nhân tất sẽ xuất Tập nghênh kích, đột nhiên cơn sương mù lớn đổ xuống, địch nhân sẽ có phản ứng như thế nào?"Trác Cuồng Sinh hai mắt lóe sáng nói: "Không chừng chúng ta ngoài việc chiếm được Chung Lâu, lại còn có thể đánh bại hai đại quân của Diêu Hưng và Mộ Dung Lân."Lưu Dụ nhảy dựng lên, nói: "Ta phải lập tức đi tìm Tra Trọng Tín."Trác Cuồng Sinh theo sau ra ngoài trướng, vẫn chưa hiểu chuyện gì nói: "Tra Trọng Tín? Ai là Tra Trọng Tín. Có phải ngươi muốn nói đến tiểu Tra bán đèn kéo quân không?"Lưu Dụ hít mạnh vài hơi không khí trong lành ban đêm bên hồ, gật đầu hài lòng: "Quả nhiên có chút hơi ẩm!"Trác Cuồng Sinh nói: "Lão Hồng là người xem biến hóa thời tiết chuẩn nhất của Biên Hoang tập. Hắc! Ngươi muốn tìm cái tên chuyên làm đèn kéo quân phải không?"Lưu Dụ nhìn lên bầu trời đêm, hai mắt thần quang lấp lánh, không trả lời Trác Cuồng Sinh, thở ra một hơi thật dài, trầm giọng: "Nếu như trận này thắng lợi, công thần lớn nhất chính là lão Hồng. Ta chẳng những muốn tìm Tiểu Tra, còn muốn tìm cả Hô Lôi Phương. Lòng tin của ta trước kia chỉ là giả vờ, sự thật chỉ nắm chắc được năm thành thắng lợi, năm thành còn lại chỉ trông vào vận khí. Nhưng ở thời khắc này, ta đã nắm chắc đến cả mười thành trong tay, có thể toàn thắng trận này."Trác Cuồng Sinh thất thanh: "Ngươi giả bộ mà trông giống y như thật, hóa ra ngươi vốn chỉ nắm chắc được có phân nửa. Bất quá ta vẫn không hiểu được sao có thể nắm chắc tất thắng trong tay? Tin tưởng đúng là cần phải có, nhưng tự tin thái quá không phải là chuyện tốt. A! Ta chỉ là nhắc nhở ngươi, bởi việc thành bại của ngươi cũng là thành bại của tất cả mọi người."Lưu Dụ xoay người lại thật nhanh rồi mỉm cười: "Vì sao trước đây ta không có mười phần nắm chắc? Chỉ vì do chúng ta vẫn còn một điểm sơ hở, đó là chúng ta cần phải có đủ sức chống cự lại đại quân chủ lực của địch nhân cho đến khi mục tiêu quân sự là cướp Chung Lâu hoàn thành, mới có hy vọng chiến thắng. Nhưng Diêu Hưng vốn là người có mưu trí, nếu hắn lựa chọn bỏ Biên Hoang tập không để ý tới, phóng tâm toàn lực tiến công chúng ta, chúng ta sẽ buộc phải cùng hắn đánh một trận đại chiến, mà đây vốn là tình huống ta e ngại nhất. Đến lúc đó nếu không kìm hãm được địch quân, cánh bộ đội do Yến Phi cầm đầu đi tranh đoạt Chung lâu sẽ trở nên bị cô lập, nhất định sẽ không chống cự được lâu. Nhưng Hồng lão bản đã giải quyết được việc khó khăn cho ta, khiến ta nghĩ đến một phương pháp có thể đánh bại Diêu Hưng."Trác Cuồng Sinh tinh thần đại chấn nói: "Thỉnh lưu gia chỉ dạy."Lưu Dụ ghé sát tới bên cạnh, hạ thấp giọng nói: "Ta không tin lúc này trong doanh trại Hoang nhân của chúng ta lại không có gian tế của địch nhân. Nếu ta bị lộ thông tin thì mưu kế này tuyệt sẽ không thể thực hiện được, cho nên chỉ giới hạn trong các thành viên thuộc Chung Lâu Nghị Hội mới rõ được thôi, hiểu chưa?"Trác Cuồng Sinh gật đầu không ngớt, tỏ vẻ minh bạch rõ ràng.Lưu Dụ nói: "Nhưng để giữ bí mật, cho dù là thành viên của Chung Lâu Nghị Hội cũng không thể quá tin tưởng. Con người rất kỳ quái, thường trong khi vô ý lơ đãng trong ngôn từ hành vi mà để lộ bí mật, nên toàn bộ kế hoạch ta chỉ ở thời điểm cuối cùng mới nói rõ cho mọi người biết."Trác Cuồng Sinh hiểu rõ Lưu Dụ mượn việc nói chuyện với chính mình, đồng thời trong tâm cũng đang suy tính kỹ về các khả năng và sách lược, về những sơ hở có thể xảy ra để tránh ảnh hưởng tai hại đến chiến quả cuối cùng. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/comLưu Dụ đột nhiên hỏi: "Ta có thể tín nhiệm Hô Lôi Phương không?"Trác Cuồng Sinh nói: "Hô Lôi Phương tuyệt đối không phải loại tiểu nhân phản phúc vô thường, huống chi hắn đã phản bội Diêu Trường, Biên Hoang tập đã trở thành nơi an thân lập mệnh duy nhất của hắn và huynh đệ thủ hạ. Nhưng nếu ngươi chỉ muốn suy đoán tình hình quân đội của Diêu Hưng thì Diêu mãnh là một người khác dùng được, tiểu tử này hoàn toàn có thể tin tưởng được."Lưu Dụ nói: "Hai người phối hợp tiến thoái thì càng kín kẽ hơn."Trác Cuồng Sinh nóng nảy: "Có thể thổ lộ cho ta thêm một chút tin tức được không?"Lưu Dụ quay đầu hướng mắt về Biên Hoang tập, trầm giọng: "Ngươi thử ngẫm lại xem, giả sử chúng ta kéo tới Biên Hoang tập không đến mười dặm trước khi sương mù đổ xuống, còn đại quân chủ lực của Diêu Hưng và Mộ Dung Lân đều xuất Tập nghênh chiến, đột nhiên trong phạm vi hơn mười dặm xung quanh Biên Hoang tập nơi nơi đều bị sương mù bao phủ, rốt cục thì bên nào mới là bên có lợi đây?"Trác Cuồng Sinh suy nghĩ: "Đối với đạo kỳ binh tranh đọat Chung Lâu của chúng ta thì chỉ có lợi mà không có hại, nhưng tại trận chiến đối kháng chủ lực giữa hai bên mà nói quả thật rất khó."Lưu Dụ cười: "Có cái gì mà khó chứ, để ta nói cho người rõ, bên nào có sự chuẩn bị trước đương nhiên sẽ chiếm được thuận lợi, bên kia chỉ còn biết mặc để đối phương đồ sát mà thôi. Hiểu chưa?"Trác Cuồng Sinh hai mắt lóa lên, hỏi: "Chúng ta như thế nào mới là chuẩn bị tốt đây?"Lưu Dụ đang muốn đáp hắn thì lại có thủ hạ chạy tới báo có Bắc Phủ Binh cử người đến cầu kiến.Lưu Dụ trong tâm lập tức chìm xuống, biết rằng đã có chuyện xảy ra, nếu không Hà Vô Kỵ sẽ không sai người đến báo cáo cho hắn.Chú thích:*Đổ thuật: cách đánh bạc**Đổ ước: giao hẹn giữa con bạc***Mã đăng: Đèn kéo quân****Trắc thiên: Đoán thời tiết+ Thiên hậu: Thời tiết+ + Xuân Phân: điểm giữa của mùa Xuân diễn ra vào khoảng 19 tháng 3 đến 21 tháng 3