Biên Hoang Truyền Thuyết
Chương 379 : Khuông Tể Chi Tài
Ngày đăng: 02:11 20/04/20
Nguyên tác: Huỳnh DịNgười Tài Góp SứcTrong tửu quán, Lưu Dụ, Tống Bi Phong và Đồ Phụng Tam ngồi ở một góc thương lượng chuyện trọng yếu.Nghe xong chuyện buổi sáng, Đồ Phụng Tam cười nói: "Lư Tuần lần này đến ám sát đã giúp cho bọn ta một việc, thúc đẩy mối quan hệ giữa bọn ta và cha con Tư Mã Đạo Tử."Tống Bi Phong nhíu mày: "Nhưng mà tên gian tặc này vẫn không đổi tính, lại còn bắt bọn ta ám sát Can Quy và Lư Tuần."Đồ Phụng Tam nói: "Việc đó có lợi cho cả hai bên, bọn ta cũng cam tâm tình nguyện làm việc đó, hà huống bọn ta không gây sự với bọn chúng, bọn chúng cũng chẳng tha cho bọn ta. Cho nên bọn ta nhất định phải tận lực làm việc này."Tiếp đó quay sang Lưu Dụ hỏi: "Ngươi có tin tưởng yêu nữ đó không?"Lưu Dụ gượng gạo: "Ta thực sự không biết nữa, thị không hề nói nửa câu bịa đặt nhưng ta vẫn không biết có nên tín nhiệm thị hay không?"Tống Bi Phong nói: "Cuộc ước hẹn ở Yến Tử Cơ đêm nay, khẳng định là có cạm bẫy, đó là cơ hội duy nhất để Can Quy có thể giết đệ."Lưu Dụ nói: "Điều đó rất khó nói, nếu thị muốn giết Lư Tuần, tất phải trông cậy vào lực lượng của bọn ta. Cái khác thì thị có thể lẫn lộn thật giả, nhưng cừu hận đối với Tôn Ân lại là sự thật."Đồ Phụng Tam gật đầu: "Nhậm Thanh Thị chính là quân cờ để bọn ta đối phó Can Quy, chỉ cần thị khẳng khái hợp tác, Can Quy khẳng định không còn sống trở về Giang Lăng. Vấn đề đặt ra là Nhậm Thanh Thị có thực sự chịu nghe lời hay không? Vấn đề như vậy khiến người ta phải đau đầu, rất khó quyết định."Tống Bi Phong quả quyết nói: "Đã như vậy, tiểu Dụ đêm nay cứ đến gặp thị đi! Xem thị nói ra những gì, bọn ta sẽ ngầm phục một bên giám thị, vạn nhất xảy ra chuyện gì mới có thể ứng phó được."Đồ Phụng Tam nói: "Với sự linh mẫn giảo quyệt và công phu của Nhậm Thanh Thị, có người bên cạnh không thể qua mặt thị được. Cho nên Lưu gia một là quyết định không đến phó ước, bằng không bắt buộc phải hành động đơn độc. Thế gọi là không vào hang cọp, sao bắt được cọp con. Theo ta dự đoán, Nhậm Thanh Thị cũng muốn nhân đây thăm dò ý tứ Lưu gia."Lưu Dụ gật đầu: "Nhậm Thanh Thị đúng là loại người đó, luận về sự giảo hoạt ta thật không thể so với thị."Tống Bi Phong hỏi: "Nếu quả đó đúng là cạm bẫy thì phải làm sao?"Đồ Phụng Tam nói: "Yến Tử Cơ ba mặt là sông, xem ra đúng là tuyệt địa, nhưng chỉ cần nhảy được xuống sông, bất luận đối phương thiên binh vạn mã, cũng có thể nhẹ nhàng thoát thân."Lưu Dụ đồng ý: "Công phu dưới nước của ta không đến nỗi tồi, kể cả địch nhân có phục binh dưới nước, cũng không chặn được ta."Tống Bi Phong rốt cuộc cũng đồng ý, dặn dò: "Vẫn phải cẩn thận."Lưu Dụ hỏi Đồ Phụng Tam: "Có tin tức gì từ Biên Hoang tập không?"Đồ Phụng Tam đáp: "Tin mới nhất là cuộc du ngoạn Biên Hoang suýt chút nữa thì bao công lao biến thành bùn đất, Cao Ngạn bị người do Hoàn Huyền phái đến hạ chất kịch độc, cũng may trong người gã có thần công của Yến Phi, cho nên đã trục độc thành công."Hai người vội hỏi rõ đầu đuôi, Đồ Phụng Tam sau khi phải một phen giải thích nói: "Tuy Tư Mã Nguyên Hiển cho rằng việc giết Lư Tuần là quan trọng, ta lại cho rằng Can Quy mới là lựa chọn của bọn ta. Tên này hiện tại chính là người thay thế vị trí của ta trong quân đội Hoàn Huyền, nếu trừ khử được người này, có thể làm suy giảm rất lớn thực lực của Hoàn Huyền, khiến cuộc chiến của bọn ta trong tương lai nắm chắc trong tay."Ngừng một chút lại nói: "Giết Can Quy còn có một tác dụng nữa, chính là thay mặt Hoang nhân trả đũa Hoàn Huyền. Can Quy đã cắt cử vợ yêu của y đến đối phó Hoang nhân, bọn ta lại đi giết Can Quy để hồi báo."Tống Bi Phong cười: "Thế gọi là có đi có lại, đúng không?"Lưu Dụ trầm ngâm: "Vấn đề là Nhậm Thanh Thị trợ giúp bọn ta đối phó Can Quy thì dễ, nhưng bọn ta vì thị giết Lư Tuần lại không nơi nào giúp đỡ. Theo như ước đoán của Trần công công, Lư Tuần đã luyện thành Hoàng Thiên đại pháp của Tôn Ân."Đồ Phụng Tam nghi hoặc: "Trần công công dựa vào cái gì mà đoán như vậy?"Lưu Dụ đáp: "Trần công công qua kiểm tra thi thể gã vệ sĩ bị hại đã đưa ra phán đoán như vậy."Đồ Phụng Tam nói: "Nếu là như vậy, chắc là Trần công công có hiểu biết thấu đáo đối với Hoàng Thiên đại pháp của Tôn Ân, bằng không căn bản không thể có tư cách để đưa ra kết luận như vậy."Tống Bi Phong rúng động: "Đúng! Có lẽ đó chính là một hướng điều tra, có thể tìm ra lai lịch xuất thân của Trần công công. Trước kia Trần công công tựa như một u linh của Lang Nha Vương phủ, không ai biết rõ sự tồn tại của y."Lưu Dụ nói: "Ta thấy y có những đặc trưng bề ngoài của một viên quan hoạn, đúng là thái giám chứ chẳng nghi."Đồ Phụng Tam nói: "Tạm thời bọn ta không có thời gian để ý đến lai lịch xuất thân của Trần công công. Chuyện tối cấp thiết trước mắt, là làm sao giết được Lư Tuần để lấy lòng Nhậm Thanh Thị, khiến thị khẳng khái cùng bọn ta hợp tác thủ tiêu Can Quy."Tống Bi Phong bàn: "Cách duy nhất ta có thể nghĩ ra là dùng tiểu Dụ làm mồi nhử, dụ Lư Tuần vào tròng, nhưng mà thực hiện như thế nào, lại khiến người ta mất công suy nghĩ."Đồ Phụng Tam nói: "Hoàng Thiên đại pháp của Tôn Ân là công pháp tối cao của Đạo môn, liên quan đến sự giao cảm giữa trời và người, thần bí khó lường. Nếu như Lư Tuần thực sự luyện thành Hoàng Thiên đại pháp, cho dù mới ở giai đoạn sơ thành, muốn giết y đã là không dễ. Lại thêm y ở trong tối bọn ta ở ngoài sáng, chỉ một sơ xuất nhỏ, bọn ta có khả năng chịu tổn thất lớn."Tống Bi Phong nói: "Nhưng nếu y ẩn thân trong cửa hàng gạo thì Lư Tuần cũng không phải không có tung tích mà tìm kiếm, bọn ta có thể căn cứ vào đó để trù tính phương pháp đối phó với y cũng có thể ăn nói với Nhậm Thanh Thị? Có cái đưa ra là thể hiện bọn ta có điều kiện cùng thị trao đổi rồi."Lưu Dụ nghĩ đến việc phải cùng Nhậm Thanh Thị "giao thủ" liền cảm thấy phiền não, liên quan đến mối quan hệ giữa nam và nữ trong đó có chỗ vi diệu, không sao giải thích rõ ràng với hai người được, bất luận nói như thế nào cũng khó mà khiến bọn họ thực sự minh bạch.Đồ Phụng Tam trầm ngâm: "Tôn Ân có thể đã đem Cô Thiên Thu bố trí bên cạnh Tư Mã Đạo Tử để làm nội ứng cho Thiên Sư quân, nếu quả bọn ta không tình cờ bóc trần thân phận của y, chỉ e đến ngày hôm nay vẫn còn mãn thiên quá hải*. Điều đó thể hiện công phu thâm nhập của Thiên Sư quân vào Kiến Khang phải nói là vô cùng xuất sắc, nhưng tại sao Lư Tuần tựa như vẫn vô pháp nắm được tình huống của bọn ta, rốt cuộc vấn đề của bọn chúng là ở chỗ nào nhỉ?"Tống Bi Phong nói: "Chẳng phải là do Cô Thiên Thu làm liên lụy đến mạng lưới tình báo của Thiên Sư quân ở Kiến Khang, làm cho khả năng do thám của Thiên Sư quân tại Kiến Khang đại giảm sao?"Đồ Phụng Tam gật đầu đồng ý: "Đó là một trong số các khả năng, với sự lão luyện của Lư Tuần, sau khi ám sát bất thành tất sẽ mai phục ở gần đó. Nhậm Thanh Thị có khả năng bám theo Lưu gia đến Quy Thiện tự, y đương nhiên có thể làm được. Ha ha! Nói không chừng Nhậm Thanh Thị đã giúp Lưu gia thoát khỏi một tai kiếp, Lư Tuần do cố kỵ Nhậm Thanh Thị cùng ngươi liên thủ, cho nên phải bỏ qua một cơ hội tốt để giết ngươi."Lưu Dụ cảm thấy một cỗ hàn khí chạy dọc theo toàn bộ sống lưng. Tại Lang Nha Vương phủ tuy thực sự cùng Lư Tuần ngạnh tiếp một chiêu, nhưng cũng khiến gã biết rõ chỉ đơn thuần so sánh về công lực, gã đúng là không bằng Lư Tuần. Miễn tử kim bài của Yến Phi, có còn hữu hiệu để đối phó Lư Tuần không?Tống Bi Phong nói: "Bọn ta nhất định phải lánh đến một nơi yên tĩnh ẩn thân, để ta nghĩ biện pháp cho chuyện này."Đồ Phụng Tam nói: "Bắt đầu từ bây giờ, bọn ta phải toàn thần giới bị, trước hết phải đặt bản thân vào chỗ bất bại, mới có hy vọng đạt được mục tiêu giết địch. May mà đây chính là sở trường của ta, trong cuộc minh tranh ám đấu với Nhiếp Thiên Hoàn, đến đến đi đi đều là loại thủ đoạn này."Lưu Dụ cười khổ: "Hai người các ngươi đừng quên ta chính là chân mệnh thiên tử đánh không chết đó!"Hai người ngây ra một lúc, tiếp đó cùng phá ra cười.Hào tình tráng chí của Lưu Dụ bỗng nhiên dâng trào, thầm nghĩ sinh mạng chính là do khó xác định được sinh tử thành bại trong tương lai, mà trở nên đầy kích thích và lạc thú. Gã đã đi trên một đoạn đường dài không thể quay đầu lại, chỉ cần hạ quyết tâm, cùng địch nhân chiến đấu đến cùng, sẽ giành được chiến thắng tối hậu.:77:Trong Thuyết Thư quán Trác Cuồng Sinh cười ha hả: "Lưu huynh còn do dự gì chứ?"Lưu Mục Chi ngồi ở hàng ghế trên cùng hân hoan nói: "Điều làm đệ cảm động nhất, không phải tao ngộ bất phàm của Lưu Dụ, mà là lòng tin của Trác quán chủ với ngu sinh. Cách Lưu Dụ đại phá Tiêu Liệt Vũ quả là tinh diệu tuyệt luân, nhưng trong hoàn cảnh vô cùng ác liệt mà Lưu Dụ có khả năng cùng Tư Mã Đạo Tử tạm thời hòa giải, là chuyện tối cơ mật, Trác quán chủ có thể cho biết, làm đệ vô cùng cảm kích."Trác Cuồng Sinh cụt hứng: "Ta đã nói nhiều như vậy, vẫn không thuyết phục được ngài sao?"Lưu Mục Chi nói: "Đệ có một câu hỏi ngu ngốc, muốn nhờ Trác quán chủ thẳng thắn giải thích cho. Làm sao Trác quán chủ lại đề cao đệ như vậy?"Trác Cuồng Sinh từ trên đài cao đi xuống, đến một chiếc ghế bên trái cách hắn một trượng, ung dung thoải mái ngồi xuống, mỉm cười: "Cao thủ chân chính, chỉ nhìn địch thủ một lần, là có thể đánh giá nông sâu của người đó; nói đến nhìn người, có thể nói ta chưa bằng thuật xem người thượng đẳng của Tạ An, nhưng dám khẳng định có thể xếp hàng cao thủ trong cao thủ. Nếu ta không nhìn vào hai mắt ngài để đưa ra phán đoán, thì phải trải qua quá trình quan sát tỉ mỉ. Không nói trên đường đi ngài có biểu hiện không giống mọi người, chỉ xem ngài đêm qua nghe ta kể chuyện, phản ứng hỉ nộ ái ố cũng đã khiến những người đang nghe thuyết thư khác lấy làm lạ, dựa vào quan sát lúc đó, ta có thể biết tài trí của ngài nông hay sâu."Lưu Mục Chi thở dài: "Nguyên lai Trác quán chủ có khả năng vừa kể chuyện vừa nhìn người, có thể gần sánh ngang với thuật nhìn người thượng đẳng của Tạ An."Trác Cuồng Sinh hào hứng nói: "Đa tạ Lưu tiên sinh khen ngợi. Mới rồi ta vốn định phác họa một bức tranh tráng lệ về tương lai Nam phương, nhưng rồi hồi tâm nghĩ lại, còn chuyện gì có sức thuyết phục hơn là sự thật? Cho nên thêm một nét ngang cho chữ tâm**, dứt khoát nói rõ với ngài sau khi giành lại Biên Hoang tập lần thứ hai, toàn bộ quá trình Lưu Dụ quay về Bắc Phủ binh, để ngài chứng kiến bản lĩnh của Lưu Dụ. Con người Lưu Dụ bề ngoài là mãnh tướng của Bắc Phủ binh, nhưng kỳ thực chảy trong người Lưu Dụ là dòng máu Hoang nhân, cũng chỉ có người như y, mới có thể ở trong thời đại nam bắc đại loạn, từ trong nghịch cảnh phấn đấu để tồn tại, mở ra một sự nghiệp độc nhất vô nhị . Hiện tại Lưu Dụ đã chuẩn bị mọi sự, chỉ thiếu một cơ hội. Lúc y tại Nam phương mạo hiểm khởi sự, thì chẳng ai có khả năng ngăn trở vận thế của y, cho dù chư hùng Bắc phương cũng phải cảm thấy sợ hãi, tiên sinh còn có điều gì do dự nữa không? Chỉ cần bằng vào một phong thư tiến cử của ta, bảo đảm tiên sinh có thể thi triển hoài bão bình sinh của mình."Lưu Mục Chi nói: "Hiện tại vẫn chưa phải thời cơ ra mắt Lưu Dụ."Trác Cuồng Sinh thắc mắc: "Sao tiên sinh lại nói vậy?"Lưu Mục Chi đáp: "Thứ nhất, là đệ vẫn chưa có cơ hội chứng minh tài năng của mình. Sau nữa, sở trường của đệ tịnh không phải là đấu thắng trong thời loạn thế tranh hùng, mà là đạo kinh bang tế thế. Nếu quả đệ đến Kiến Khang vào lúc này, căn bản không có đất dụng võ."Trác Cuồng Sinh sửng sốt nói: "Ta chưa từng gặp một người nào, minh bạch sở trường và sở đoản của bản thân giống như tiên sinh vậy. Tiên sinh đã có quyết định như vậy, chi bằng tạm thời nương náu ở đây với ta cũng tốt."Lưu Mục Chi hỏi: "Trác quán chủ có thể giành cho đệ một cơ hội chứng minh tài năng của mình hay không?"Trác Cuồng Sinh cười ha hả: "Ngài hình như còn giống Hoang nhân hơn một Hoang nhân như ta. Hắc! Không nói nữa! Chưa có chuyện hoang đường nào mà ta chưa nghe qua, xin tiên sinh kể ra để ta tường tận xem xét."Lưu Mục Chi nói: "Đệ đã từng một phen khổ công nghiên cứu đạo trị loạn hưng suy từ cổ chí kim, tổng kết thành bốn chữ "Tùy thời hành sự", nhưng chưa có cơ hội để theo đó thực hành, từ trong thực tiễn chứng minh tư tưởng của bản thân. Hiện tại Biên Hoang tập đang dần dần hồi phục sự hưng vượng, nhưng do đã hai lần bị tổn thương nguyên khí nghiêm trọng, muốn hồi phục sự phồn vinh ngày trước, còn phải mất một thời gian dài nghỉ ngơi phục hồi, nhưng thời gian không cho phép Biên Hoang tập có cơ hội trì hoãn. Nếu quả Biên Hoang tập không thể phục hồi như trước trong một thời gian ngắn, e rằng Biên Hoang tập sẽ lại một lần nữa chìm trong tai họa, nhưng lần này là bị phá hủy hoàn toàn, sụp đổ vĩnh viễn."Trác Cuồng Sinh ngạc nhiên hỏi: "Có thật nghiêm trọng như vậy không?"Lưu Mục Chi đáp: "Đệ tịnh không đao to búa lớn, Mộ Dung Thùy dùng trăm phương ngàn kế đoạt được Biên Hoang tập, chính là do y nhận rõ tác dụng của Biên Hoang tập. Bất luận ai thống nhất Nam phương Bắc phương, đều biết rõ Biên Hoang tập chính là bàn đạp công kích phía bên kia, có ý nghĩa chiến lược không ai có thể nghi ngờ. Với thế lực hiện nay của Mộ Dung Thùy, là người duy nhất có khả năng công hãm Biên Hoang tập lần thứ ba, mà trải qua hai lần thất bại, y chắc không phạm sai lầm giống như lần trước, do chuyện bắt Kỷ Thiên Thiên đi đã cùng Hoang nhân kết oán thâm cừu không thể hòa giải. Cho nên nếu y sắp xếp cho việc trở lại, khẳng định sẽ đem tiêu thổ Biên Hoang tập, khiến Hoang nhân vô pháp tái nổi dậy cản trở y thống nhất Bắc phương."Trác Cuồng Sinh lộ ra thần sắc suy nghĩ, gật đầu nói: "Ngài nói đúng lắm! Ta phải lập tức kêu gọi mở Chung Lâu hội nghị, toàn lực chuẩn bị chiến đấu."Lưu Mục Chi nói: "Toàn lực chuẩn bị chiến đấu tịnh không phải là phương thuốc đúng bệnh, một là sau khi Hoang nhân đã trải qua hai cuộc chiến loạn, bất luận bọn họ kiên cường ra sao, cũng sẽ xuất hiện tâm lý e sợ chiến tranh, đối với người ta cũng là chuyện thường tình. Hai là nếu Biên Hoang tập tuyên bố ở vào tình trạng chiến tranh, thì cũng dọa khiếp những ai có ý định đến du lãm tiêu tiền, sức hấp dẫn du ngoạn Biên Hoang cũng bị suy giảm mạnh. Cho nên chuẩn bị chiến tranh chỉ có hại mà không có lợi."Trác Cuồng Sinh nhíu mày hỏi: "Thế nghĩa là bọn ta không làm gì hết, ngồi chờ địch nhân vào Tập hay sao?"Lưu Mục Chi tự tin mỉm cười: "Đương nhiên không thể tiêu cực bị động như vậy, mà hãy quay lại sách lược "Tùy thời hành sự" của đệ. Hiện tại Hoang nhân đang rất thiếu cảm giác an toàn, ai nấy được đến đâu hay đến đấy,có tâm lý qua một ngày biết một ngày. Nhưng hai lần phản công Biên Hoang tập thành công, cũng khiến Hoang nhân phát sinh cảm giác tự hào và gắn bó đối với Biên Hoang tập, đó là tâm lý coi Tập là nhà, khiến Hoang nhân đoàn kết trở lại. Bất cứ chuyện gì có lợi cho Biên Hoang tập, Hoang nhân đều toàn lực ủng hộ."Trác Cuồng Sinh nói: "Tiên sinh tựa hồ xem nhẹ một nhân tố hình thành sự đoàn kết chưa từng có của Hoang nhân, đó là ảnh hưởng của Thiên Thiên tiểu thư đối với bọn ta, vì nàng, Hoang nhân khẳng định chấp nhận bất kỳ hy sinh nào."Lưu Mục Chi hân hoan nói: "Đệ làm sao lại xem nhẹ một chuyện trọng yếu như vậy? Chỉ e là Trác quán chủ không để ý, tuy có chiến tích hai lần phản công thành công, nhưng cũng có kinh nghiệm hai lần thất thủ đau đớn, đã lưu lại ấn tượng trong tâm trí Hoang nhân rằng Biên Hoang tập là nơi không thể phòng thủ. Bình thường không xem đó là vấn đề, nhưng nếu Mộ Dung Thùy và đoàn quân tinh kỵ vô địch phương Bắc của y mà đến, khẳng định Hoang nhân khó mà ổn định lòng quân."Trác Cuồng Sinh than: "Ta đã bị ngài thuyết phục rồi, sự thật là ta đang sống trong nỗi ám ảnh đáng sợ của hai lần thất thủ đó. Mọi người không nói rõ, nhưng đều biết Biên Hoang tập là nơi dễ công khó thủ, còn xa mới bằng Lạc Dương, Trường An hay Kiến Khang."Rồi lại thở ra một hơi, nói: "Tiên sinh có đề nghị thích đáng nào không? Hy vọng không phải xây tường thành kiên cố! Chuyện đó không chỉ phá hỏng khí chất độc đáo của Biên Hoang tập, ngoài ra e rằng lại phải lao sư động chúng, tường thành còn chưa xây xong, đại quân của địch nhân đã sớm ở sát chân thành."Lưu Mục Chi đáp: "Đương nhiên không phải xây thành, ước chừng không có hai, ba năm, đừng hòng đem Biên Hoang tập biến thành một thành trì kiên cố có sức phòng thủ mạnh mẽ."Trác Cuồng Sinh nghe xong tinh thần phấn chấn, vui vẻ nói: "Vậy thì xin thỉnh giáo tiên sinh."Song mục Lưu Mục Chi ánh lên vẻ trí tuệ và hưng phấn, chỉ một lúc thần thái trở lại lãnh tĩnh, từ từ nói: "Đầu tiên là đẩy mạnh kinh tế Biên Hoang tập, chỉ có kinh tế lớn mạnh mới có khả năng duy trì chi phí cho quân sự tốn kém. Biên Hoang tập sở dĩ có khả năng hưng vượng như vậy, đều do không khí tự do của nó, phương thức kinh doanh linh hoạt hữu hiệu, kiếm tiền càng nhanh chóng và tiêu tiền càng mạnh mẽ. Toàn bộ lợi ích kinh tế như thế nhất định phải được duy trì, như là một chuyện bắt buộc của Chung Lâu hội nghị. Chỉ cần tiến một bước trong việc tạo ra điều kiện kinh doanh có lợi, làm cho Biên Hoang tập có được sức mạnh biên phòng hùng hậu, khiến nó như một con thuyền có khả năng nhờ gió lướt sóng, thuận gió xuôi dòng chạy nhanh tới đến mục tiêu."Trác Cuồng Sinh sửng sốt: "Tiên sinh sao có thể có nhận thức sâu sắc như vậy về Biên Hoang tập, ngài không phải lần đầu tiên đến Biên Hoang tập đấy chứ?"Lưu Mục Chi hân hoan trả lời: "Đệ từ trước tới nay thích đi chu du các nơi, quan sát và thể nghiệm nhân tình cũng như phong thổ, kỳ phong dị tục. Biên Hoang tập là nơi đệ luôn luôn muốn đến thăm. Mặc dù trước đó chưa từng đảo qua chỗ này, nhưng ở cùng với người đã đến Biên Hoang tập từ trước, nghe được rất nhiều về tình hình Biên Hoang tập, sau khi tổng hợp phân tích thì đưa ra phán đoán." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.mTrác Cuồng Sinh biểu lộ thần sắc nguyên lai là như vậy, nói: "Kinh tế vững vàng tịnh không thể hiện là bọn ta có khả năng đối kháng đại quân của Mộ Dung Thùy, về phương diện đó tiên sinh có kiến nghị gì không?"Lưu Mục Chi nói: "Kinh tế chính là lực lượng hậu thuẫn hàng đầu cho quân sự. Về phương diện quân sự, Biên Hoang tập đã chuẩn bị đầy đủ về mọi mặt, chỉ thiếu gió đông***. Bất luận nhân tài, huấn luyện, kinh nghiệm, hay quân đội, Biên Hoang tuyệt không thua kém so với bất cứ lực lượng quân sự nam bắc nào, duy có nhân số ở vào thế kém hơn. Nhưng mà chỉ cần bọn ta dùng danh nghĩa kiến thiết và an toàn, toàn lực tuân thủ phương hướng đó mà phát triển, đã không còn sản sinh nỗi sợ hãi chiến tranh, mà còn làm tăng thêm nhiều lần cảm giác an toàn của Hoang nhân, khiến Biên Hoang tập trở thành một nơi có sức phòng thủ đầy đủ."Trác Cuồng Sinh gãi đầu: "Ta hoàn toàn tán đồng đại phương hướng mà tiên sinh đề xuất, nhưng mà làm thế nào cho chu đáo, lại không dễ dàng."Lưu Mục Chi cười: "Đó chính là nguyên nhân đệ tiến cử bản thân, cũng là cơ hội để tranh thủ thể hiện chính mình. Chỉ cần Hoang nhân lần đầu tiên có khả năng phòng thủ Biên Hoang tập, thì lúc đó Biên Hoang tập trở thành địa phương an toàn nhất trong thiên hạ, và Hoang nhân cũng nhân đó có cơ hội giải cứu Kỷ Thiên Thiên, không còn nỗi ám ảnh của vùng đất không thể phòng thủ nữa."Trác Cuồng Sinh băn khoăn: "Tiên sinh là người mới đến, muốn Chung Lâu hội nghị để tiên sinh đảm nhận chức vị có ảnh hưởng đến vinh nhục của Biên Hoang tập như vậy, sợ không dễ dàng."Lưu Mục Chi hỏi: "Đệ làm trợ thủ cho huynh thì sao?"Trác Cuồng Sinh gật đầu: "Vậy thì có thể thương lượng."Lưu Mục Chi nói: "Không phải đệ đao to búa lớn, sự tồn vong của Biên Hoang tập, dựa vào một ý niệm của Trác quán chủ đó."Trác Cuồng Sinh quay đầu lại nhìn hắn hồi lâu, nói: "Ta nhất định cùng các thành viên hội nghị thảo luận riêng rẽ trước, rồi mới đem việc này đưa ra thảo luận tại hội nghị. Tiên sinh cần phải có một chút nhẫn nại mới được."Rồi lão bật cười khanh khách: "Ta chẳng phải đang nói những lời thừa sao? Nói về tính nhẫn nại, ai so được với tiên sinh. Tiên sinh có thể cung cấp một số kế hoạch cụ thể, để ta đi thuyết phục những người khác được không?"Lưu Mục Chi đáp: "Đệ đang hận không có cơ hội như vậy."Trác Cuồng Sinh cười vang: "Có thể nhìn thấy Biên Hoang tập khí thế thịnh vượng, cũng vì thế mà đưa tiên sinh đến với Biên Hoang tập, bỉ nhân nguyện nghe bằng hết."Chú thích:* Mãn thiên quá hải: Giấu trời vượt biển. Ý nói muốn vượt qua biển mà giấu trời là điều không thể bởi trời ở trên, biển ở dưới, vượt biển không thể giấu được trời.** Chữ tâm thêm một nét ngang thành chữ tất, biểu thị Trác Cuồng Sinh đã quyết định.*** Gió đông: Trong trận Xích Bích, Gia Cát Lượng và Chu Du nhờ gió đông phóng hỏa đại phá quân Tào, ý nói thời cơ quyết định.