Biến Miêu Ký
Chương 23 : Chưa từng nhìn thấy bộ dáng mèo khóc
Ngày đăng: 21:20 18/04/20
Bị cưỡng hôn, cái lưỡi bị kẻ khác nút trụ cố tình trốn tránh càng làm cho người ta có cảm giác được đáp lại; đôi mắt nhắm tịt không biết là đang sợ hãi hay ngượng ngùng, lông mi loạn chiến, đôi tay đặt trên lưng sờ loạn…..
… Đây không phải là muốn chết sao?
Vì thế, Dương Khúc không phụ sự mong đợi của mọi người (= =) càng thêm vô tình khiêu khích ép chặt môi lại “không cố ý” câu dẫn Tiểu Bạch ngu ngốc, còn không thèm để vào mắt sự kháng cự mỏng manh của đối phương. Anh dần thả cổ tay Sở Văn Hạnh ra, dần dần trượt xuống dưới, linh hoạt vói vào trong quần áo đối phương….
Nương theo hơi âm kêu rên run run của tiểu tình nhân, Dương Khúc hài lòng hoài niệm, ân… thắt lưng so với anh nhớ xúc cảm vẫn tốt như vậy, chính là, gầy hơn một chút.
Ở trên lưng Dương Khúc, số bàn tay đang chăm chú trét mỡ đã tăng đến con số hai, anh cười nhẹ buông môi đối phương ra, cho cậu chút thời gian hồi sức, lại chưa đầy một giây sau, tiếp tục dùng sức hôn lên.
…
Trong phòng khách chỉ còn lại tiếng khí thở dốc dày đặc cùng tiếng ngâm khe khẽ từ yết hầu của người nào đó tràn ra. Mấy ngón tay dính mỡ của Sở Văn Hạnh so với lúc đầu cũng không sai biệt lắm, chính là bây giờ bàn tay mới thực sự phát huy được tác dụng—— tay trái chộp vào thắt lưng Dương Khúc, tay phải vịn lên vai, cậu cơ hồ dựa cả nửa thân người lên người đối phương.
Sở Văn Hạnh mười phần giương nanh múa vuốt lúc nãy hiện tại càng giống như con mèo được âu yếm, hai gò má đỏ ửng, biểu tình say mê, hàng mi đôi khi khẽ nhíu lại biểu đạt chính mình không khỏe….
Thẳng đến khi bàn tay Dương Khúc lướt tới lồng ngực cậu, ở nơi nào đó bị vuốt ve trong giây lát, Sở Văn Hạnh mới bừng tỉnh, ánh mắt tránh né bắt đầu toàn lực giãy dụa.
(=皿=)Cái loại chuyện bị người cường hôn đến đầu óc choáng váng lại cư nhiên phát sinh trên người cậu!!
Sở Văn Hạnh, đầu óc mày bị thủng chỗ nào rồi! Đừng nghĩ cái gì cái gì cái gì đó sẽ tới cứu mày a! Lý trí a! Bình tĩnh a! A di đà phật Như Lai phật tổ nhanh ban cho cậu sức mạnh để chưởng chết tên sói vô sỉ đuôi to này đ!
Ô oa ai! Đề cao cảnh giác a! Giữ mình trong sạch a! Thiếu chút nữa trinh tiết cũng khó giữ được rồi!
“Ba!” Một cái bàn tay quăng…. lên vai Dương Khúc.
Vì sao là trên vai? Tay Sở Văn Hạnh ngắn đến nỗi không đủ để tát đến mặt sao? No! Cậu mới không có cái loại chuyện không đủ tố chất này a! Cậu chính là muốn đập lên đầu đẩy tên kia ra, kết quả phản ứng của đối phương quá mức tốt đi, thân mình khẽ lách qua một chút, cái chưởng của cậu liền nằm sai vị trí.
Vì thế nói, động tác này thấy thế nào cũng cảm thấy giống cái loại cổ vũ cho anh em tốt cùng nhau kề vai chiến đấu vậy, nếu mà nói thêm một câu “Sao a, anh em, làm tốt lắm!” liền càng thêm phù hợp.
Nửa vời lúng ta lúng túng động trong chốc lát, mặt Sở Văn Hạnh xoát một cái liền muốn thiêu cháy. Giống như đặt một nồi cháo trên ngọn lửa nhỏ chậm rãi nấu, cháo trong nồi mới đầu lành lạnh, đảo đảo vài cái liền toàn bộ tranh nhau bốc lên bọt khí.
Ha hả, thì ra đụng vào chỗ kia của cậu nên mới phản ứng mạnh như vậy, Dương Khúc trong lòng hiểu được rụt tay lại, thả lỏng lực đạo khống chế đối phương, ánh mắt tinh lượng nhìn chằm chằm thằng nhóc trong lòng, một chút cũng không tính toán truy vấn cái tát trên vai kia, giống như chuyện đối phương vừa mới làm chỉ là phù vân.
Cho cậu một chút thời gian trốn tránh, nếu để cậu sợ quá mức, sẽ không còn tình thú.
Ở thời khắc mấu chốt, động vật nhỏ đều rất nhạy bén. Nhận thấy được Dương Khúc có vẻ buông hàng một chút, Sở Văn Hạnh nắm chắc cơ hội lập tức đẩy anh ra, trên tay không còn mỡ nữa, lại đổi lại dùng chân như đã bôi sẵn mỡ, đỏ mặt nhanh như chớp hướng cửa mà chạy, lần thứ ba trình diễn màn chạy trối chết.
Phốc! Cậu bất quá chỉ là mèo, có phải là nam tử hán đâu!
“Anh đừng có kích tôi, cho tôi bình tĩnh chút đi!” Diệp Dịch Hành quay đầu đi không dám nhìn Hà Nghiên Luật, cố gắng đem nước mặt nghẹn trở về. Cũng may tuyến lệ của mèo không có phát triển mạnh, nếu là người, phỏng chừng rất không có hình tượng mà dùng tay gạt lệ….
Ai, nam nhân hữu lệ bất khinh đạn, chính là chưa đủ cảm động nha!
Hà Nghiên Luật hung ác dùng tay túm đuôi mèo đen, cái túm này có tác dụng làm cho ngưng khóc tốt lắm a, Diệp Dịch Hành toàn thân nhảy dựng, nháy mắt liền xù lông.
“Uy!” Quay đầu trừng chủ nhân trò đùa dai, nhân vật chính cười dài nhìn cậu, vẻ mặt tò mò.
Diệp Dịch Hành nhất thời nhụt chí, chỉ có anh mới có khả năng phá hư không khí như vậy thôi! Anh đây khó được sầu não một hồi….
Lúc này cậu mới chợt nhớ đến, vì bị mình hỏi nguyên nhân Hà Nghiên Luật cô độc, cho nên đề tài Lạc Mộc Tri Thu liền bị dời đi, cậu đem đề tài nhiễu trở về, giả đò thiên chân đáng yêu tò mò: “Ba ba anh lại nói cho tôi cái chuyện anh sùng bái người kia đi! Còn chưa có nói xong đâu!”
[Anh sùng bái người kia], vài chữ này Diệp Dịch nói đặc biệt dùng sức, một bên nói, một bên trong tâm vô hạn đen tối.
“Cậu muốn nghe cái gì?” Hà Nghiên Luật sờ sờ lỗ tai mèo đen, hỏi.
“Vì cậu ta kích anh sáng tác thì anh liền sùng bái cậu ta, sau này thì sao? Sau này sao sau này sao!” Lỗ tai dựng lên thẳng tắp, cái đuôi cao cao nhếch lên, con mèo nào đó dương dương tự đắc.
“Ân..” Hà Nghiên Luật trầm ngâm trong chốc lát, hỏi, “ Thật tò mò như vậy a?”
“Ừ!” Nếu bây giờ vẫn còn chưa có nói được tiếng người, Diệp Dịch Hành chắc chắn liền bật người kêu “meo meo” vài tiếng.
Lại không đoán được Hà Nghiên Luật giảo hoạt cười: “Hôm nào đó nói sau.”
(=皿=)Anh không cần tại thời điểm mấu chốt liền cắt vậy a! Ông đây cảm giác giống như bị vạn trảo nạo tâm nha! (ngàn móng vuốt cào cào tim – ý nói ảnh tò mò đến ngứa người đó mà)
Bất quá, cho dù chỉ biết có một ít, cũng đã đủ cho Diệp Dịch Hành vui đến mấy ngày.
Trên thế giới có rất nhiều người viết tiểu thuyết, mỗi người đều có tới mấy bộ tiểu thuyết thú vị, tôi lại cố tình gặp gỡ anh; anh cao cao tại thượng, tràn ngập tài văn chương, lại cố tình sùng bái “bại tướng dưới tay”; người kia lại cố tình chú ý anh hồi lâu, bởi vì kiêu ngạo nên chưa bao giờ dám thừa nhận, sợ chính mình chỉ là nhất sương tình nguyện.
Người kia bắt đầu thích thượng anh cũng đã nhanh đến muốn yêu anh rồi, anh bỗng nhiên nói cho cậu ta biết, anh sùng bái cậu ta…
Cái gì sùng bái? Diệp Dịch Hành nghe như thế nào cũng giống câu “Tôi cũng yêu cậu” a?!
Đoán không trúng chuyện mở đầu không có quan hệ gì, chi cần cho tôi nhìn thấy một chút dấu hiệu của hỉ kịch, tôi liền có thể khống chế kết cục cho anh xem.