Biên Nhược Thủy
Chương 10 :
Ngày đăng: 20:27 19/04/20
Lưu Văn Tuấn nhìn tôi, hạ giọng: “Tống Thiên Lộ, mày làm sao thế? Mày dọa chết tao đó, lại còn đang nửa đêm nữa chứ…Lần trước mày nói với tao chuyện ma quỷ gì đó cũng đủ chết khiếp rồi, giờ nhìn vào mắt mày thấy toàn ma với quỷ à.”
Tôi tiện tay vớ đại thứ gì đó ném vào hắn, Lưu Văn Tuấn nhanh tay tóm được, cười hai tiếng, “Mày đúng là giận rồi ha, đánh tao đau tay lắm đó.”
Tôi thở dài, hỏi hắn: “Mày thấy Biên Nhược Thủy thế nào?”
Lưu Văn Tuấn thấy tôi không làm sao cả, bèn quay lại giường nằm, suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Con người hắn à, nói thẳng ra là có lẽ trong biển người cũng không tìm ra ai giống hắn. Nhưng hắn đối với mày quá tốt, cả cái ký túc xá này đều biết. Hắn chẳng khác gì nô lệ cả. Sống biết nhường nhịn, có gì ngon đều để phần mày hết…”
“Ngay cả mày cũng nhìn ra được sao!”
“Mày nói nhảm gì đó? Biểu hiện của hắn rõ ràng như thế không nhìn ra thì thiểu năng cả lũ à, thậm chí bọn tao còn nghĩ…”
“Nghĩ gì?” Tôi nhìn hắn.
“Cái này…tao không muốn nói, khó nói lắm…ai, không nói nữa…mày cứ coi như tao chưa nói gì nhé.”
“Mày phun ra ngay cho tao, không phải tao đã nói rồi sao? Tao ghét nhất người nào ăn nói lấp lửng!”
Lưu Văn Tuấn nở nụ cười nhẹ, rồi nhẹ giọng nói: “Bọn tao đều nghĩ, liệu hắn có phải là thích mày không?”
“Hả!” Tôi ngồi bật dậy, leo ngay xuống giường qua chỗ Lưu Văn Tuấn. Chuyện này là sao! Tình cảm anh em trong ký túc xá mà cũng dám xuyên tạc thành loại biến thái này, lại còn dám giấu, không cho tôi biết nữa. Lưu Văn Tuấn lui tuốt vào sâu trong giường, cả người co cuộn vào trong chăn, nói vọng ra: “Tống gia ơi, tao không cố ý mà, tao đã nói rồi, bọn tao ai cũng nhìn ra như thế đó!”
Tôi vung nắm đấm đánh hắn, vừa hay đang muốn xả bực thì lại có đứa chạy tới tìm ngay cửa, thế còn khách khí làm gì nữa. Nghe tiếng la oai oái xin tha của Lưu Văn Tuấn, tôi cũng hiểu chuyện này chẳng có ý nghĩa gì, bèn ngồi xuống bên giường hắn, thở dài sườn sượt.
“Không nhầm được! Chính là cậu ta, cậu ta ở đây thì làm gì?” Tôi lớn giọng nói.
“Tống Thiên Lộ, cậu đừng quấy rối ở đây nữa!” Biên Nhược Thủy cứng giọng nói với tôi.
Tôi đi tới trước mặt hắn, “Cậu không phải là không biết tôi sao?”
Biên Nhược Thủy run người, không nói được câu nào, cái thằng ở bên cạnh lại lèo nhèo nữa, “là thế này, cậu ta ở đây chỉ phụ trách gội đầu, làm ít việc vặt này nọ. Nếu ngài muốn cắt tóc hay gì đó thì phải đi tìm người khác, ngài qua kia đăng ký một chút được không? Tôi sẽ sắp xếp giùm.”
“Không cần!’ Tôi khoát tay, “Tôi chọn cậu ấy, anh cứ để cậu ấy gội đầu cho tôi, xong việc tôi trả tiền, như thế thì có gì không đúng đâu?”
Người đàn ông kia cứng người lại, Biên Nhược Thủy xoay người đi vào trong phòng, tôi vội đi theo hắn. Chỗ này tuy rằng điều kiện có kém mấy hàng khác, nhưng nhìn cũng sạch sẽ không tới nỗi. Tôi nhìn xung quanh, trong phòng còn có một người phụ nữ là người dọn dẹp. Trước giờ chuyện gội đầu này là của nữ làm, sao giờ lại đổi ra thành nam rồi?
Một người đi lại chỗ tôi đứng, người này so ra tuổi còn nhỏ hơn cả tôi, giọng nói nhỏ nhẹ, bước đi chậm rãi, thế nhưng ăn nói lại rõ ràng rành mạch, thái độ phục vụ cũng tốt. Cậu ta tới cúi chào: “Ngài trước tiên đi gội đầu, sau đó chúng ta sẽ làm những việc khác, thế được không ạ?”
Tôi gật đầu, theo lên trên lầu hai, cậu ta mặc cho tôi loại áo chuyên dùng khi gội đầu, tôi nhân tiện hỏi: “Người gội đầu cho tôi đâu rồi?”
“Thủy Thủy ấy hả? Thủy Thủy đang mang bao tay, đây là yêu cầu của cửa hàng, phải rửa tay thật sạch rồi đi bao tay vào, thế mới có thể đảm bảo vệ sinh cho khách.”
“Động một tí là lại Thủy Thủy, nghe ngứa tai chết bà…” Tôi lầm bầm mấy tiếng rồi nói tiếp: “Cửa hàng cậu sao để ý chuyện này quá, cậu đi nói với cậu ta là đừng mang bao tay làm gì, cứ để nguyên tay trần mà gội đầu cho tôi cũng được.”
“Chuyện này…” Cậu ta ngần ngừ, “Như vậy không tốt đâu! Chúng tôi cũng là vì muốn tốt cho khách…”
Tôi xoa xoa cằm: “Mỗi người khách thì có yêu cầu khác nhau, mấy người các cậu không phải luôn bảo làm hài lòng khách hàng à? Thế tôi không phải khách chắc? Làm sao lại không linh hoạt được một chút đi!”