Biên Nhược Thủy

Chương 104 :

Ngày đăng: 20:28 19/04/20


Buổi chiều, những bà con ầm ầm ĩ ĩ đó cuối cùng cũng chịu rời đi. Tôi một mực ngồi trong phòng ngủ với mẹ tôi, cái gì tôi có thể làm đều không để bảo mẫu làm, một buổi chiều rất nhanh đã trôi qua.



Buổi tối ba tôi trở về, thay giầy xong liền đi thẳng đến phòng ngủ. Đẩy cửa ra nhìn thấy tôi, biểu tình trên mặt nói không rõ là chán ghét hay phản cảm, tóm lại chỉ có một ý – không chào đón.



Tôi chỉ gọi một tiếng ba, sau đó an vị bên cạnh mẹ tôi không rên một tiếng. Tôi đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, mặc kệ ông tổn hại hay mỉa mai tôi thế nào, tôi đều ngoan ngoãn nghe, để tránh cho mẹ tôi khỏi lo lắng.



“Những thứ bên ngoài là ngươi đem tới?” Ba tôi hỏi.



Tôi gật gật đầu, “Ân…”



Tiếp đó ba tôi không nói lời nào nữa, ở bên cạnh thay quần áo, sau đó đến bên giường sờ sờ trán mẹ tôi, cảm thấy không có gì mới đi ra khỏi phòng.



“Ý gì thế?” Tôi nhìn mẹ tôi nháy mắt mấy cái.



Mẹ tôi hé miệng cười cười, có chút suy yếu nói: “Ông ấy a… Ai biết suốt ngày suy nghĩ gì, cũng chỉ mình ông ấy tự hiểu.”



Tôi cũng phối hợp cười cười, trong đầu lập đi lập lại biểu tình của ba tôi khi bước vào phòng, trong lòng như có mấy tảng đá đè nặng. Tôi không biết ba tôi hỏi câu kia là xuất phát từ ý gì, nhưng ông không mượn cơ hội chăm chọc tôi, tôi đã cảm thấy thật bất ngờ.



“Bất tri bất giác, con đã lớn như vậy …” Mẹ tôi thở dài, nắm tay tôi nói: “Mẹ nhớ trước kia, con không khắc nào chịu ngồi yên, hiện tại lại kiên nhẫn như vậy. Khi con còn bé chơi ở trong nhà, mẹ đang truyền dịch, rất mệt, nên nói với con – tiểu Lộ ơi, con thấy nước trong bình thủy tinh hết thì kêu mẹ dậy nhé. Con biết con trả lời thế nào không?”



Tôi chỉ cười mà không nói, nhưng trong lòng đã tinh tường 10 phần .



“Con nói – con mặc kệ, mẹ đợi hết nước rồi ngủ … Ha ha…” Mẹ tôi nở nụ cười, “Lúc ấy bị con chọc giận a…”



“Lời này là con nói sao?” Tôi cố ý không thừa nhận.



Hai người cùng cười một hồi, mẹ tôi đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi, rồi nhìn ra ngoài một hồi, sau đó hướng ta vươn tay, nhỏ giọng nói: “Con lại đây …”



Tôi dựa người qua, hướng tai về phía mẹ tôi.



“Kỳ thật ngày đó con đi chơi đụng phải ba con, không phải là trùng hợp, là ông ấy cố ý đi đường bên đó.”




Sắc mặt ba tôi có chút phức tạp, ông chỉ vào đống đồ vật ở cửa ra vào, sau đó thở phì phò không nói chuyện.



Tôi vừa nhìn liền minh bạch chuyện gì xảy ra, trong lòng cả kinh, lập tức đem ánh mắt chuyển tới trên người ba tôi, trong lòng có chút bất an.



“Đứa nhỏ này…” Ba tôi đón lấy ánh mắt của tôi, nói, “Ba bảo tiểu Thủy đợi một chút, nó lại giống như kẻ trộm vậy, liền đem mấy thứ này để xuống đây, rồi cắm đầu chạy. Ba gọi vài lần cũng không quay lại, ba càng gọi nó càng chạy trốn nhanh hơn…”



Biểu tình của ba tôi có chút dở khóc dở cười, tôi thở dài một hơi, đồng thời thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, việc ngốc như vậy cũng chỉ có một mình Biên Nhược Thủy biết làm. Bất quá nhớ tới lời nói vừa rồi của ba tôi, chỉ riêng ngữ khí thôi, cũng đủ khiến cho tôi cảm thấy cực kỳ cảm động.



Vừa ăn điểm tâm xong, Biên Nhược Thủy liền gọi tới, tôi nghĩ em vẫn còn đang sợ hãi, cho nên gọi cho tôi hỏi thăm một phen.



“Thiên Lộ…”



“Ân?”



“Em gây chuyện cho anh rồi …”



Tôi nhịn cười, cố ý làm cho thanh âm trở nên vô cùng âm trầm.



“Anh đã biết, em không cần phải nói.”



Quả nhiên, thanh âm ở bên kia của Biên Nhược Thủy liền hoảng hốt.



“Chú không nổi giận chứ? Em thật không ngờ lại trùng hợp như vậy, nếu sớm hơn một chút thì tốt rồi…”



“Không nổi giận … Em cảm thấy có thể sao?”



“A…”



“A cái gì? Tối này anh trở về lấy vài bộ quần áo, em chờ bị đánh đi!”