Biên Nhược Thủy

Chương 12 :

Ngày đăng: 20:27 19/04/20


“Tao với mày thì có gì mà nói, không phải là kẻ thù của nhau sao? Mày ngứa mắt tao mấy năm rồi, tao cũng ghét mày, muốn nói cái gì được chứ?”



“Vậy hôm qua là mày đưa tao về hả? Làm sao mày gặp được tao? Không phải mày hận tao tới mức vì muốn báo thù mà theo dõi tao đấy chứ? Mà này Tiếu Vĩ, muốn báo thù gì thì cứ đi tìm tao được không? Đừng có ngủ với bạn gái tao nữa…”



Tiếu Vĩ cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì, một lát lâu sao mới nói.



“Tôi không ngủ với bạn gái cậu…”



Tôi gật đầu, “Tao tin mày, giờ nói những chuyện này cũng chả để làm gì, dù sao thì cũng qua rồi, bạn gái cũng thay đổi liên tục, hơn nữa, tao có đứa nào mày đều cướp sạch còn gì.”



“Tôi không cướp, tôi đối với bạn gái cậu chẳng có chút hứng thú nào hết…”



Tôi vừa nghe xong thì chỉ muốn cho hắn mấy cái tát, đã no xôi chán chè rồi còn dám nói không có hứng thú, người như thế đúng là chả ra cái vẹo gì cả.



“Tôi có hứng thú với cậu…”



Tôi dậm dậm chân lên mặt đất, ngồi lâu thế này chân đã tê rần cả lên. Tôi quay lại, nhìn hắn khinh bỉ, “Tao biết mày rất hứng thú với tao, nếu không có thì mày cứ đi phân cao thấp với tao làm gì chứ? Mày để ý à? Không phải dễ giải quyết lắm sao! Cùng lắm thì tao để im cho mày đánh trả là được…”



Sắc mặt Tiếu Vĩ tái nhợt đi, có lẽ hắn không ngờ được tôi lại nhượng bộ hắn tới như thế, cũng không ngờ rằng oán thù lâu năm nay chỉ cần một bên nhường là có thể giải quyết. Tiếu Vĩ đứng lên định đi, tôi bèn kéo tay hắn lại.



“Đừng có sốt ruột thế, mày đánh đi! Tao nhất định không đánh trả đâu, mày thích thì cứ đánh lên mặt cũng được, như thế là chứng minh được người thắng là mày, thế có được không? Tao mệt lắm rồi, không muốn kiếm thêm chuyện nữa đâu…”



Thế nhưng Tiếu Vĩ lại không để cho tôi kịp nói hết đã ngồi bệt xuống đất khóc rấm rứt, nhìn bộ dạng hắn bây giờ thực có chút đáng thương. Tôi nhớ lại những gì Biên Nhược Thủy đã nói, Tiếu Vĩ không có mẹ, có lẽ những suy nghĩ, hành động lệch lạc của hắn bắt đầu từ đây. Từ nhỏ hắn đã không có sự chăm sóc của mẹ, cho nên tính cách cũng có phần cực đoan, lại thêm chuyện không có bạn thân, khiến hắn không thể nào ở chung với người khác, cũng không biết cách biểu lộ tình cảm bản thân.



“Đứng lên đi! Đàn ông con trai mà lại khóc ở chỗ này là làm sao hả?” Tôi tóm lấy tay Tiếu Vĩ, hắn dằn dỗi vung tay ra, tiếp tục khóc. Tôi trong lòng cảm thấy khó chịu, bèn mặc xác hắn, ngồi xuống bên cạnh hút thuốc.



“Cho tôi một điếu!” Tiếu Vĩ quay lại vừa nức nở vừa nói.



Tôi hừ nhẹ, “Đã khóc mà còn muốn hút thuốc hả, mày cũng biết hưởng thụ quá ha…”



Lâu thật lâu sau, Tiếu Vĩ mới ngừng khóc, tôi cũng hút xong điếu thuốc. Hắn quay đầu lại nhìn tôi, rồi nói: “Tống Thiên Lộ, cậu cho tôi mượn vai một chút.”



Tôi liếc nhìn hắn, im lặng, Tiếu Vĩ nhích lại gần, ghé lên vai tôi. Tôi cảm thấy thực kỳ cục..hừm, tự nhiên lại đi mượn vai của mình. Tôi có cảm giác, bây giờ ai mà lỡ đi ngang qua đây nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ cho rằng đang nằm mơ, thậm chí tới tôi còn cho rằng chuyện này quá siêu thực chứ là.




“Dạ có!”



Thầy giáo có vẻ rất ngạc nhiên, nếu là bình thường, tôi đã sớm nói nhăng nói cuội, hoa lá cành thêm vài câu rồi. Có lẽ lúc này giọng tôi rất thành thật, nên thầy hơi giật mình, buông bút trong tay ra, ngẩng đầu nhìn tôi hỏi: “Vậy em nói thầy nghe?”



“Không phải là vì việc em bỏ học đi uống rượu sao? Nếu là vì chuyện này thì cứ để em làm bản kiểm điểm, em không có ý gì nữa, thầy muốn xử lý sao cũng được.”



Thầy giáo cau mày, sao đó nheo mắt hỏi: “Em bỏ học? Lại còn đi uống rượu hả?”



Đầu tôi kêu ong ong, hóa ra là nhầm rồi. Lời đã nói ra thì không thể thu lại nữa, chỉ có thể tự trách mình xui xẻo thôi. Tôi hạ giọng hỏi thăm: “Vậy thầy tìm em có chuyện gì?”



“Là chuyện của Biên Nhược Thủy…”



“Dạ?” Tôi tỉnh táo hẳn, thầy có tin tức của Biên Nhược Thủy, vậy chứng tỏ hắn có thể trở lại trường đi học! Tôi vội rảo bước tới trước bàn giáo viên.



Thầy giáo nhìn tôi một lát, rút từ trong ngăn kéo ra một vật, tôi nhìn kỹ, hình như là đồ của Biên Nhược Thủy. Hôm đầu tiên hắn đến tôi còn cầm lên cười nhạo mãi, sao thầy lại có nó? Lẽ nào hắn không mang theo sao?



“Đây là đồ của Biên Nhược Thủy, nếu em gặp em ấy thì trả nhé, à, còn cả cái quạt này nữa.” Vừa nói, thầy vừa cúi đầu rút cây quạt ra đưa cho tôi. Tôi còn nhớ rõ cây quạt này, trên mặt còn có đề chữ, khi ấy Biên Nhược Thủy giấu diếm, không chịu để cho tôi xem.



Tôi cầm lấy tất cả đồ, nhìn thầy giáo hỏi: “Thầy, sao thầy biết em có thể gặp được Biên Nhược Thủy?”



“Trên cây quạt có viết ấy…”



Cái gì? Quạt này không phải của Biên Nhược Thủy bỏ quên sao? Sao lại còn đề lung tung vào đó nữa chứ? Tôi buồn bực giở quạt ra xem, lật qua lật lại một lượt, trên đó ngoại trừ một bài thơ thì không còn gì nữa. Thế này thì sao biết được chứ! Tôi ngước mắt đầy thắc mắc nhìn thầy, thầy chỉ thở dài một cái.



“Bài thơ trên quạt là bài thơ đố chữ, đáp án là tên của em.”



Thầy vừa nói xong, mặt tôi đã đỏ bừng lên như cà chua chín. Nhìn biểu tình thầy giáo phức tạp khiến tôi cũng không dám ngẩng đầu lên, bèn nhìn lại bài thơ trên quạt của Biên Nhược Thủy. (*)



Nếu như không phải thầy giáo nói tôi hay, hoặc là tôi của ngày trước đây, thì chắc chắn sẽ không hiểu được lấy nửa chữ trong này ngầm chỉ tên của tôi. Thầy giáo im lặng không nói, tôi cũng không giải thích dài dòng nữa, thầy muốn gọi phụ huynh cũng được, coi như là hình phạt, mắng chửi tôi cũng tốt, đánh tôi cũng được, tôi đã hạ quyết tâm rồi. Không mang Biên Nhược Thủy trở lại tôi sẽ không ở yên được trong trường.



Buổi tối, tôi nằm mơ, mơ thấy Biên Nhược Thủy buổi tối hôm ấy vẫn còn ở trong ký túc xá, tôi nằm chung giường với hắn. Phía dưới hắn cứng lên rồi, nhưng tôi vẫn cúi gằm mặt xuống, tới khi tôi ngẩng đầu lên nhìn thì Biên Nhược Thủy đã đi mất. Tôi muốn đuổi theo hắn, nhưng chân không thể cử động được. Tôi quay đầu lại thì người nằm trên giường đã trở thành Tiếu Vĩ, hắn vừa khóc vừa nói: “Thứ sáu hôm ấy, khi cậu thấy tôi và Biên Nhược Thủy ngồi cạnh nhau, tôi đã hy vọng cậu nổi giận vì tôi, nhưng cậu lại đá tôi một phát..”