Biên Nhược Thủy
Chương 35 :
Ngày đăng: 20:27 19/04/20
Tôi giằng tay Biên Nhược Thủy ra rồi đẩy cậu ngã trên mặt đất, chỉ thẳng vào mặt, nói: “Tránh xa tôi ra, đừng có để tôi thấy cái vẻ mặt thảm thương đó một lần nữa, giờ tôi hối hận lắm rồi. Cậu muốn ở bên tôi, thế mà giây phút nào cũng cảm thấy áy náy, dằn vặt, mẹ tôi thì cậu không muốn gây thương tổn, mẹ cậu thì không dám đi gặp. Cuối cùng thì tôi có làm gì cũng vẫn còn mắc nợ cậu, tôi không chịu được nữa rồi, tôi muốn được sống an ổn…”
Biên Nhược Thủy thở dốc, ngồi dựa người vào cửa, sợ tôi đẩy cậu ra.
“Số mẹ khổ cũng chỉ vì tớ…nếu không phải lúc nhỏ tớ bị bệnh quá lâu thì nhà cũng không nghèo đến mức ấy, mẹ tớ làm giáo viên, sau giờ dạy còn phải theo bà lao công trường đi thu nhặt ve chai. Bệnh của mẹ tớ được mấy năm thì trở nặng, lúc chết, phổi của bà bị đen, tớ chỉ có thể đứng yên nhìn bà tắt thở trước mắt mình…lúc mai táng mẹ thì cả một cỗ quan tài cũng không mua nổi, đành phải lấy chăn bông của cụ Trương bọc lại đem chôn cất, ngay cả nhìn mẹ lần cuối tớ cũng không có đủ dũng khí. Cụ Trương lú lẫn, tớ cũng giả bộ lú lẫn với cụ, không thì tớ làm sao sống nổi đây. Cậu biết không? Mộ của mẹ tớ được sửa sang lại cũng là nhờ dì kêu người tới làm hồi giáp tết, lúc đó mẹ tớ mới có nơi an nghỉ tử tế, nhìn mộ bà, tớ đã hiểu ra…”
“Đừng nói nữa, tôi không muốn…nghe…” Tôi ngây người ra thì thào.
Biên Nhược Thủy như không nghe thấy lời cầu xin của tôi, vẫn tiếp tục kể.
“Dì giúp tớ lo hết việc hậu sự của mẹ, tớ cũng nên thẳng thắn với dì, khoảng khắc nhìn mặt dì trắng bệch, tớ cảm thấy bản thân mình thực sự vô cùng dơ bẩn. Dì không đuổi tớ đi, cũng chưa bao giờ nói một câu khó chịu, hồi đó chẳng có chuyện gì cả. Sau đó tớ đi xin lỗi dì, rồi lập ra lời thế đó, lúc ấy dì còn giữ tớ lại, nói nếu tớ không có ý với cậu, dì sẽ yêu thương tớ như con đẻ của mình. Nhưng tớ không còn mặt mũi nào ở lại nữa, tớ không làm được điều đó, tớ dơ bẩn, khốn nạn như vậy đấy…”
Càng nói, thanh âm của Biên Nhược Thủy càng nhỏ, ánh mắt nhìn tôi càng lúc càng tuyệt vọng, cậu im lặng hồi lâu rồi từ từ đứng dậy, vặn nắm đấm cửa. Tôi vội vàng chạy tới, chắn trước mặt cậu, “Cậu làm gì?”
“Đi…”
“Đi đâu?”
“Đến nơi tớ phải đến.”
Tôi ôm chặt lấy Biên Nhược Thủy, hoảng hốt nói: “Đừng, cậu nghe tớ nói này, tất cả đã qua rồi, đừng nghĩ nữa…cậu không hề dơ bẩn, trong lòng tớ, cậu giống như bảo bối. Mặc kệ cậu đã thề thốt cái gì, chuyện đó không phải là do người định sao? Cậu không làm theo thì ai đụng vào cậu được. Ở đây không dung chúng ta thì ra bên ngoài, có chết cũng không xa rời nhau.”
“Chết cũng không xa nhau? Lời này mà mày cũng nói ra được sao? Mày mới có chừng ấy tuổi thì đã trải qua chuyện gì? Nhiệt tình của hai đứa đã là cái gì? Cùng lắm chỉ hơn người ta có chút thôi…không phải là trò chơi của đám con nít sao?”
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, mẹ tôi đứng ở cửa quát tướng lên. Hai đứa tôi vội vàng buông nhau ra theo phản xạ, mẹ mở trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi và Biên Nhược Thủy, tay run run.
“Dì…” Biên Nhược Thủy kêu nhỏ.
Mẹ liếc mắt nhìn Biên Nhược Thủy, cố gắng đè lại tâm trạng như muốn phát hỏa, bình tĩnh nói với cậu: “Nhược Thủy, dì có chuyện muốn nói riêng với Thiên Lộ, cháu có thể ra ngoài đợi một lát được không?”
“Không được!” Tôi kéo tay Biên Nhược Thủy lại sát người mình, “Chuyện là có liên quan tới hai đứa bọn con, muốn nghe thì cũng phải cùng nhau nghe.”
Nom mẹ như sắp phát hỏa lên, Biên Nhược Thủy vội vàng trấn an tôi: “Không sao, dì muốn nói chuyện riêng với cậu thôi mà, dù sao cũng là chuyện trong gia đình, tớ không tiện nghe.”
Nói rồi cậu gỡ tay tôi ra, nhìn thẳng vào mắt tôi, nói rành rọt: “Tớ sẽ không đi, trừ khi cậu bảo tớ phải đi.”
Nghe Biên Nhược Thủy nói, tôi mới thoáng thả lỏng tâm tình. Mẹ đảo mắt nhìn qua, ý bảo cậu ra ngoài trước đi, Biên Nhược Thủy lại quay đầu nhìn tôi, im lặng ra khỏi phòng. Từ đầu tới cuối, ánh mắt mẹ nhìn Biên Nhược Thủy không hề có ác ý, nhưng cũng không thể coi là có tình cảm trong ấy. Nhớ lại khoảng thời gian trước đây bà giả vờ yêu thương cậu, giờ thấy sao xa xôi quá.
“Mẹ…” tôi nhỏ giọng kêu.
Mẹ ngồi xuống ghế, rót chén nước, uống một ngụm rồi mới lạnh lùng đáp: “Đừng có gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con như cậu.”
Tôi im lặng, tâm trạng phút chốc chùng xuống, tôi biết giờ mình có nói gì mẹ cũng không thể tiếp nhận. Mẹ nhìn tôi hồi lâu, ngữ khí cũng hòa hoãn đi rất nhiều.
“Hồi đầu mẹ nghĩ thằng nhóc Nhược Thủy này không giống như những đứa con trai khác, mẹ cũng không phải người cổ hủ gì, đồng tính luyến ái cũng từng nghe qua. Lúc đó mẹ chỉ sợ Nhược Thủy là người như thế, nhưng chỉ là sợ thế thôi. Mẹ nghĩ cùng lắm thì Nhược Thủy chỉ có tâm lý khác thường thôi, không ngờ con lại dám làm liều. Con có phải thằng ngốc không hả? Tự hỏi mình xem, từ nhỏ con có đâu có thiếu ăn, cũng không thiếu mặc, vóc người cao lớn, có cái gì thiếu thốn sao? Con cũng không nhỏ nữa, mẹ nói thẳng ra, con gái xinh đẹp thông minh giỏi giang thiếu lắm sao? Cuối cùng thì con cũng phải kết hôn, phải có con cái, cùng đàn ông thì có thể làm được gì đây? Có phải con nghĩ chuyện này rất khác thường, rất đáng tự hào không hả?”
“Con không nghĩ thế…” Tôi nói ngay.
Mẹ tôi cười nhạt, rõ ràng là xem nhẹ những lời tôi vừa nói. Im lặng một hồi lâu, bà mới hạ giọng nói tiếp: “Việc này mẹ không nói với ba con, với tính của ông ấy mà biết thì sao có thể sống yên được đây? Cũng đừng nói cho Nhược Thủy hay, chuyện này có dính tới thằng bé mới thế, chứ nếu là người khác, chắc chắn mẹ sẽ tới xách tai cả hai đứa, đuổi đi ngay lập tức.”
Tôi “vâng” một tiếng, rồi cứ đứng ngây ra thế. Mẹ nhìn thái độ của tôi, sự kiên nhẫn lúc đầu bay biến sạch, bà xua xua tay, nói: “Chuyện này cho con mấy ngày, mau thu xếp cho ổn thỏa đi, Nhược Thủy ở hay không ở lại đây mẹ không quan tâm, nhưng nếu hai đứa còn tiếp tục như thế này mà chạy trốn, mẹ chắc chắn sẽ khiến cho hai đứa cả đời này không ngóc đầu lên nổi.”
Nghe câu nói cuối cùng, tôi có cảm giác như máu toàn thân đều dồn hết lên trên đầu, gần như muốn nổ tung ra. Nhưng người trước mắt tôi là mẹ, có phẫn nộ thế nào cũng chỉ có thể nén lại, tuyệt đối không thể nói ra những câu bất kính.
“Mẹ không cần lo, dù cuối cùng hai đứa con không chạy thoát được, nhưng có thể đi xa được chừng nào hay chừng đó.” Tôi nói rành rọt từng từ.
Bỗng nhiên mẹ nhếch miệng, nở nụ cười châm chọc, “Đừng nói hai đứa đều là nam, dù có là một nam một nữ, giờ nói muốn bên nhau thì khả năng đó cũng chẳng được bao nhiêu. Mẹ không muốn để con phải hối hận, con quen bạn gái mẹ không nói làm gì, nhưng sau này con nhớ lại ngày đó quấn quýt không rời với một đứa con trai, chỉ sợ con hối hận tới mức muốn đập đầu vào tường thôi.”
“Đó là chuyện sau này, mẹ chưa nhìn thấy, cũng không thể đảm bảo rằng chúng con sẽ giống như những gì mẹ nghĩ. Con và Biên Nhược Thủy sau này cùng sống với nhau, không phải mẹ sẽ được thêm một đứa con nữa sao?”
Tôi nói vô cùng thành khẩn, nhưng mẹ lại cho rằng những điều tôi nói chẳng có lấy một chút giá trị. Bà nghĩ tôi vẫn còn ấu trĩ, cho rằng tôi nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, xét tới cùng, cũng chỉ muốn khuyên tôi không nên nhất thời kích động. Bà là mẹ tôi, bà hiểu khả năng tôi có thể bỏ nhà đi lớn như thế nào, cho nên mới muốn giữ tôi lại, giải quyết chuyện này êm thắm, càng để ít người biết càng tốt.
“Hai đứa mới về, cũng mệt rồi, đi ăn cơm trước đi, ăn xong thì đi nghỉ. Hôm nay để Nhược Thủy ở lại đây. Sau này mỗi ngày con tan học thì về nhà ở, mẹ thuê xe đưa con đi; mẹ sẽ sắp xếp chỗ ở cho Nhược Thủy, nếu con muốn ở trọ tiếp trong trường cũng được, Nhược Thủy nhất định phải ở lại nhà ta, dù sao mẹ cũng không cho hai đứa ở cùng một chỗ. Nếu Nhược Thủy muốn đi học lại, mẹ sẽ giúp nó đăng ký vào mộ trường nội trú, tiền không thành vấn đề, chỉ cần hai đứa cách xa nhau ra, không xảy ra chuyện gì nữa là được. Mẹ đã làm hết mức rồi, chẳng có người làm cha mẹ nào được như mẹ đâu…”
Bà cũng chẳng quan tâm tới tôi có đồng ý hay không, nói xong liền đẩy cửa đi ngay ra ngoài. Tôi vội vàng nghiêng người nhìn ra ngoài cánh cửa, Biên Nhược Thủy vẫn ngoan ngoãn đứng yên ở ngoài đó, thấy mẹ tôi liền gọi một tiếng dì, mẹ đáp lại rồi giục hai đứa đi ăn cơm.
Ba đang đi công tác, nhà chỉ có ba người chúng tôi, cả bữa cơm đều im lặng, nhưng thức ăn vào miệng rồi chả thấy vị gì. Tôi nhìn cả bàn toàn những món mình thích ăn, trong lòng thấy chua xót lạ thường, có lẽ lúc làm những món này, mẹ tôi đã rất vui khi chờ đón tôi về nhà.
Căn phòng vốn bị khóa lại được mẹ mở ra, bà cầm máy hút bụi đi vào, Biên Nhược Thủy cũng vội vàng chạy theo, đỡ lấy tay mẹ: “Dì, tự cháu dọn dẹp là được rồi, chỉ ngủ một đêm thôi mà, không cần thế đâu..”
Mẹ nhìn Biên Nhược Thủy, khóe miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười, “Không sao, hai đứa đã ngồi xe lâu rồi, cứ ngồi đó nghỉ ngơi cho thoải mái đi.” Nói rồi bà cầm máy đi vào phòng.
Biên Nhược Thủy đứng ngây người ra, tôi biết trong lòng cậu hãy còn áy náy không yên, nhưng lại không dám chủ động quá mức, Biên Nhược Thủy vẫn cho rằng cậu không nên xuất hiện nhiều trước mặt mẹ tôi. Lúc ăn cơm, cậu cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn mẹ, thậm chí chỉ dám ăn mấy món trước mặt mình, còn thì không dám động đũa tới những món khác.
Mười một giờ tối, mẹ vẫn còn ngồi trên sofa xem TV, tôi biết, xem TV chỉ là cái cớ, còn thực ra, bà đang nhìn chúng tôi. Tôi liếc mắt nhìn đồng hồ rồi hỏi mẹ: “Mẹ, sao mẹ chưa ngủ đi?”
Mẹ liếc mắt nhìn tôi, đáp, “Con cứ đi ngủ trước đi, chờ hai đứa ngủ rồi mẹ ngủ sau.”
Biên Nhược Thủy nghe mẹ nói, tự giác đứng dậy đi vào căn phòng kia, còn không quên nói với mẹ tôi một câu “Dì đi nghỉ sớm một chút”, thậm chí lúc đi qua còn không dám liếc nhìn tôi một cái, lúc đóng cửa vẫn cúi gằm mặt xuống, tôi còn nghe được tiếng chốt cửa vang lên nho nhỏ. Mẹ tôi nghe tiếng chốt cửa, biểu tình trên mặt thả lỏng ra rất nhiều.
Biên Nhược Thủy đã vào phòng, tôi cũng không ngồi lâu ở phòng khách nữa, bèn đứng dậy đi vào phòng mình. Ai dè mẹ đột nhiên gọi giật lại: “Con đừng ngủ ở đó, ngủ trong phòng ba mẹ đi, mẹ vào phòng con ngủ.”
“Con không quen giường…” Tôi nói.
Mẹ hừ một tiếng, “Ở ký túc xá trường con cũng ngủ ngon cơ mà?”
“Cậu biết tớ nói thế vì giận quá mà, cả tuần trời không chịu tới gặp tớ, mà tớ thì đâu thể đi tìm cậu được, cậu nói xem trong lòng tớ dễ chịu lắm sao?” Tôi hậm hực, cúi đầu oán giận nói.
“Không cần nói những chuyện đó, Phó Tử Vân còn đang đợi cậu cùng về lớp đó, tớ cũng phải đi đây, không thì muộn mất…” Biên Nhược Thủy quay lại nhìn lướt qua Phó Tử Vân, ánh mắt như muốn bảo tôi đi đi, nhưng biểu tình trên mặt thì rõ ràng là không có chút nguyện ý, rõ ràng tới mức chỉ liếc qua cũng biết được.
“Cậu ghen à?” Tôi không quay lại nhìn Phó Tử Vân, hỏi tiếp.
Biên Nhược Thủy lắc đầu, tựa như đã mệt mỏi lắm rồi: “Không…tớ..”
Cậu còn ấp úng thì tôi đã đi tới trước mặt Phó Tử Vân, nàng vẫn còn đứng nguyên ở đó đợi tôi, thần tình lo lắng. Tôi vỗ nhẹ lên đầu nàng, nói: “Anh có chút việc phải giải quyết, em vào lớp trước đi, ngoan!”
Phó Tử Vân gật đầu, lo lắng nhìn tôi, tôi đáp lại bằng ánh mắt kiên quyết, muốn trấn an để nàng an tâm. Cuối cùng Phó Tử Vân mỉm cười, quay người trở về lớp, tôi nhìn theo bóng lưng nàng, bỗng nhiên nghĩ, cứ bỏ mặc nàng như thế này đúng là việc vô cùng có lỗi. Nhưng tôi không thể đuổi theo nàng, bởi phía sau có người còn quan trọng với mình hơn.
Lúc tôi quay lại thì Biên Nhược Thủy đã đi được một quãng xa, tôi cầm theo túi đồ ăn cậu làm rớt đuổi theo. Tới lúc tôi đuổi theo chắn trước mặt Biên Nhược Thủy, cả gương mặt cậu đã ngập tràn sự thất vọng, đau đớn, tôi đưa tay muốn vuốt lên gò má thì bị cậu né sang bên, cố tránh ra thật xa.
“Còn bảo không ghen à? Mặt chảy ra sắp rớt xuống đất rồi này.” Tôi trêu.
Biên Nhược Thủy vừa nghe nói liền theo phản xạ cúi đầu nhìn xuống đất, bộ dạng ngốc nghếch khiến tôi phải bật cười. Nghe tiếng tôi cười, cậu vội vàng ngẩng đầu lên, mặt đỏ quạch, giận tới không nói nên lời.
Tôi chăm chú nhìn cậu như nhìn người lần đầu tiên mới gặp, mấy ngày không gặp, nhớ muốn phát điên, giờ gặp được rồi, cái cảm giác khó chịu ấy đã bị đá tuốt lên chín tầng mây. Tuy rằng cậu vẫn mặc quần áo cũ, nhưng tóc tai được chải gọn gàng, gương mặt trắng nõn nhờ thế mà đẹp hơn rất nhiều, nếu ban nãy không phải chịu đả kích, chắc chắn có thể nhận ra ngay cậu đã chuẩn bị kỹ lưỡng thế nào trước khi tới đây.
“Sao cậu lại chải đầu hả? Tớ còn nhớ hồi trước cậu bảo chải đầu chả có tác dụng gì, chỉ cần sạch sẽ là được rồi, sao hôm nay tớ lại thấy có người nào đó không tự tin vào bề ngoài của mình cơ đấy.”
Tôi cố ý làm khó Biên Nhược Thủy, cố kéo sự chú ý của cậu qua hướng khác, nếu không cứ nhìn cái gương mặt bí xị này mãi tôi cũng chịu không thấu. Quả nhiên Biên Nhược Thủy mắc bẫy, ngẩng đầu lên nhìn vẻ căm tức, rồi như muốn chống đối lại tôi, cậu đưa tay lên vò vò đầu cho tới khi rối tung lên mới chịu thôi.
“Làm gì thế? Mới nói có một câu thôi mà cậu đã như thế rồi! Để đầu thế này xấu hổ lắm…” Tôi vừa nói, vừa kéo cậu lại gần chỉnh lại mớ tóc hỗn độn, cậu muốn tránh đi thì bị tôi giữ chặt lại.
“Ở đây đông người lắm, đừng có làm bừa!” Biên Nhược Thủy hạ giọng cầu xin.
Tôi cười hắc hắc, vẫn chỉnh chỉnh sửa sửa, cho tới khi mớ tóc của cậu tạm đi vào trật tự mới chịu buông tay, nói: “Cậu không nói ra thì chả có ai nghĩ làm gì, tự nhiên nói thế mất công người ta lại nghĩ bậy.”
Biên Nhược Thủy ngẫm ngẫm lại thấy tôi nói cũng có lý, liền ngoan ngoãn im lặng đi bên cạnh tôi, hai đứa đi với nhau nhưng chỉ toàn là tôi nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng cậu mới hỏi lại mấy câu cho có. Nhìn sắc mặt Biên Nhược Thủy hơi kém, không biết có phải vẫn còn để ý chuyện Phó Tử Vân ban nãy hay không.
“Thực ra tớ với Phó Tử Vân…”
“Không sao!” Tôi chưa nói hết câu đã bị Biên Nhược Thủy ngắt lời: “Vốn dĩ chúng ta chỉ là bạn bè, cậu có quen với Phó Tử Vân cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, Phó Tử Vân rất xinh, lúc nãy chưa kịp chào hỏi gì cô ấy, nghĩ cũng thấy tiếc…”
Tôi nóng mặt, kéo giật tay cậu lại: “Được, đi, tớ mang cậu đi tìm cô ấy, để cậu khỏi phải tiếc nữa.”
Biên Nhược Thủy cố sức giằng tay ra, giống như ngày đó, bướng bỉnh với tôi, nhất quyết không chịu đi gặp Phó Tử Vân. Tôi cười ha hả, Biên Nhược Thủy giống như bị người rút mất gân, cảm giác thẹn quá hóa giận
Tôi đi theo cậu thật lâu, Biên Nhược Thủy không chịu nổi phải quay đầu lại nói: “Cậu mau về trường đi, đi theo tớ làm cái gì? Không may trốn học bị dì phát hiện ra, dì…”
“Sao cậu để ý nhiều thế làm gì, cả tuần trời đã không được gặp nhau rồi, muốn ở lâu với cậu một chút cũng không được sao?” Tôi lớn tiếng quát.
Biên Nhược Thủy thấy tôi trầm mặt lại thì không nói gì nữa, cảm thấy hình như lúc nãy có hơi nặng lời, tôi liền dịu giọng xuống, hỏi: “Giờ cậu ở chỗ nào?”
“Qua chỗ đó là sắp tới rồi.” Biên Nhược Thủy chỉ về phía trước.
“Cụ thể là ở chỗ nào? Cái chỗ đó của cậu không phải là tiêu chuẩn của tớ.”
Biên Nhược Thủy nói địa chỉ cụ thể, rồi sợ tôi không biết, còn miêu tả thêm mấy cửa hàng xung quanh đó. Tôi nghe xong bỗng dưng thấy hết cả sức. Từ chỗ này tới nơi đấy mà ngồi xe thì phải mất ít nhất nửa tiếng mới tới nơi, huống chi cả hai đều đã đi bộ cả tiếng đồng hồ rồi, Biên Nhược Thủy cũng thật cố chấp, dám bỏ tiền mua đồ ăn cho tôi mà còn tiếc tiền đi xe về.
“Đi xe đi, xe bus ấy, có loại bus nhanh.” Tôi nói.
“Không cần, sắp tới rồi mà, cậu tiễn tớ tới đây được rồi, mau về trường đi, tớ tự về được.”
Tim tôi như bị ai bóp nghẹt, cắn răng nói gằn từng chữ với Biên Nhược Thủy: “Cậu vẫn còn muốn tớ phải về sao?”
Ánh mắt thật thà của Biên Nhược Thủy đã cho tôi câu trả lời xác đáng nhất, có lẽ lần này cậu tới cũng không có ý định để tôi trông thấy, chỉ gửi lại đồ rồi lẳng lặng đi. Dù có nhớ tới mức nào cũng không muốn để tôi biết, giả như hôm nay không nhìn thấy cậu, thì chắc chắn tôi sẽ không bao giờ biết được chuyện đó.
“Tớ về đây, tự cậu đi đi, không tiễn.” Tôi quay đầu, bước nhanh.
Tiếng bước chân vội vã vang lên phía sau, Biên Nhược Thủy đuổi theo, đứng chắn ngay trước mặt tôi, nói: “Tớ tới là muốn gặp cậu, tớ còn muốn ở lâu với cậu thêm một chút, nhưng sợ cậu mà trốn học sẽ bị trường kỷ luật, thế nên mới ….cậu đừng giận mà.”
Tôi liếc mắt nhìn cậu, lửa giận trong lòng đã hạ xuống hơn nửa, tôi thở dài mệt mỏi: “Thời gian hai đứa mình gặp nhau rất ít, tớ không muốn đem nó ra để cãi vã giận dỗi nhau làm gì. Nhưng cậu cứ như thế này, không chịu hiểu trong lòng tớ nghĩ gì, muốn gì, cậu muốn làm gì thì cứ làm thế đi…”
Đang nói thì có thằng nhóc tuổi sàn sàn đi ngang qua cứ tò mò nhìn chằm chằm vào hai đứa, tôi bực mình quay sang trừng mắt với nó, quát: “Cút! Mày nhìn cái mẹ gì hả!”
Thằng nhóc ngượng ngùng nhanh chân chạy biến đi, đang nói thì bị cắt ngang, tôi cũng ngán ngẩm chẳng buồn nói tiếp. Biên Nhược Thủy đứng cạnh len lén nhìn tôi, hiển nhiên cũng bị dọa không ít, có lẽ tâm trạng còn hỗn độn nên tận lực tránh né ánh mắt của tôi.
Cứ giằng co qua lại, cuối cùng hai đứa cũng kêu một chiếc taxi đi thẳng tới chỗ Biên Nhược Thủy đang ở. Mẹ tôi đối đãi với Biên Nhược Thủy quả thực không tồi, căn hộ không lớn nhưng rất sạch sẽ, vật dụng trong nhà hầu như cái gì cũng đủ. Đồ dùng trong phòng ngủ đều là của đồng nghiệp để lại sẵn, nhưng cậu không dám mang ra dùng, vẫn để nguyên ở chỗ cũ.
“Ở đây đã quen chưa?” Tôi thuận miệng hỏi.
Biên Nhược Thủy gật đầu, tâm tình đã thả lỏng đi rất nhiều, tôi vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, ý bảo cậu mau qua đấy ngồi. Biên Nhược Thủy ngoan ngoãn tới ngồi ngay cạnh, sofa không lớn, hai người ngồi là vừa, tôi nghiêng đầu nhìn cậu, vừa lúc cậu cũng quay sang, tôi cúi đầu áp môi mình lên môi cậu.
Lúc đầu Biên Nhược Thủy còn kháng cự, mắt mở to hoảng hốt, tôi tách khỏi bờ môi cậu, bảo ra khóa cửa lại, dù mẹ tôi có chìa khóa thì khi mở cửa cũng có tiếng động. Huống hồ tôi qua thăm nhà Biên Nhược Thủy thì cũng chẳng có gì to tát, cùng lắm chỉ như bạn bè vô tư, có quan tâm tới nhau một chút cũng là chuyện nên làm.
Tự trấn an mình bằng lập luận đó, tôi nhanh chóng đá bay những tạp niệm trong đầu, tiếp tục hôn cậu. Hai đứa chúng tôi cứ thế hôn nhau quấn quít, mải miết, cho tới khi tôi cảm thấy ý thức của mình đã không còn rõ ràng nữa, những nỗi nhớ mong và áp lực đều theo nụ hôn dài này mà tiêu biến không còn dấu vết, càng hôn, càng hiểu ra rằng đối với người này, thứ mà tôi cần không chỉ là tinh thần, mà còn là tất cả của cậu.
Tôi trượt người ra khỏi sofa, nửa ngồi nửa quỳ dưới sàn nhà, cởi quần áo của cậu ra, không có đủ kiên nhẫn tháo thắt lưng, tôi vội vã cởi áo sơ-mi, giật khóa quần cậu ra rồi nhanh chóng luồn tay mình vào.
Hơi thở của Biên Nhược Thủy dần dần nặng nề, dưới ánh sáng ban ngày nhìn gương mặt đang hưởng thụ của cậu, tôi như được khích lệ, vừa hôn liếm nửa thân trên, vừa cảm nhận sự biến đổi của thứ đang nằm trong tay mình. Mãi tới khi quần của Biên Nhược Thủy đã bị tôi kéo xuống tới đầu gối, mặt của cậu đã đỏ tới tận cổ, trông chẳng khác nào trứng tôm luộc.