Biên Nhược Thủy

Chương 39 :

Ngày đăng: 20:27 19/04/20


Sau đó thầy chủ nhiệm tìm tôi, kể lại toàn bộ sự việc bạn gái kia nhảy lầu.Tôi mới biết chuyện đó có liên quan đến Phó Tử Vân, cô bạn kia trời sinh tính tình hướng nội, hiếm khi giao tiếp với người khác, nhưng thành tích rất tốt, có lẽ là ngoài Phó Tử Vân, thành tích của bạn ấy ở lớp văn cũng xem đứng đầu lớp.



Nhưng vì nội tâm mang áp lực quá lớn, bạn ấy coi học tập như tính mạng, mỗi ngày ngoài ăn ngủ, mọi thời giờ khác đều dành cho việc học. Nhưng bạn này chưa bao giờ vượt được Phó Tử Vân, có lẽ là vì nhất quyết không chịu thua kém, bạn ấy một mực đẩy tinh thần căng thẳng quá sức, liên tục tạo áp lực, dọa nạt Phó Tử Vân. Hai ngày trước kỳ thi thử, điểm số của bạn ấy thấp nhất trong lịch sử, cuối cùng tâm lý không thể chấp nhận, quyết định hủy hoại bản thân mình.



Nghe nói trước khi tự sát, bạn đó để lại cho Phó Tử Vân một tờ giấy, kẹp ở trong sách của Phó Tử Vân. Nhưng Phó Tử Vân phát hiện muộn một bước, chẳng thể ngăn bi kịch xảy ra.



Nghe thầy chủ nhiệm kể xong, tôi mới hiểu vì sao Phó Tử Vân đột ngột thẳng thắn như thế, lại đột ngột trở nên lạnh nhạt. Hóa ra trải qua chuyện này, lòng nàng tổn thương lớn đến vậy.



Thấy tôi xoay người bước đi, thầy chủ nhiệm giữ áo tôi, tôi có chút khó hiểu quay đầu lại, hỏi thầy: “Còn việc gì ạ?”



Thầy chủ nhiệm nhìn tôi muốn nói rồi lại thôi, ho khan hai tiếng, nói: “Thực ra cũng không có chuyện gì, em muốn đi an ủi Phó Tử Vân?”



Tôi gật gật đầu, đồng thời dùng ánh mắt ý bảo thầy không có việc gì thì buông tay được rồi. Rốt cuộc thầy vẫn không buông, tiếp tục nhìn tôi nói quả quyết: “Em nên tìm Phó Tử Vân tận tình nói chuyện, có lẽ chỉ có lời em là em ấy còn nghe lọt được.”



“Em biết rồi, em đi trước đây.”



Nói hết câu tôi đang muốn đi, kết quả lại bị thầy giật trở lại, tôi không khỏi thấy phiền, quát lên với thầy: ” Thầy có chuyện gì thì nói, lớn tuổi thế rồi, còn nói chuyện không thoải mái như vậy.”




Cầu thang này vốn không có người ở, hơn nữa đa số đã trở về rồi, nếu có tiếng động, chắc chắn là Biên Nhược Thủy. Tôi đứng dậy đến chỗ cửa cầu thang, đứng đó chờ Biên Nhược Thủy.



Khoảng mười giờ hơn, tôi nghe thấy có tiếng còi ô tô, dù biết khả năng Biên Nhược Thủy gọi taxi về không lớn, tôi cũng thử ngó ra nhìn. Lúc đầu tôi còn lo mẹ nhờ ba tới đón tôi, đến lúc thấy đèn xe, nhận ra không phải, là một chiếc xe bình thường có rèm che, không tiến vào chỗ gara, đi thẳng lại chỗ cầu thang này, chắc chắn là chở người.



Tôi phủi phủi đất trên áo quần, đứng dậy, đèn xe chiếu vào mắt không mở ra được, đến khi mở mắt ra, tôi ngược lại mong mình đừng có mở.



Một tay chừng hơn hai mươi tuổi từ trong xe bước ra, dáng người không thấy rõ, nhìn cách ăn mặc cũng không giống người có tiền, hắn ôm Biên Nhược Thủy đi về phía tôi, cậu trai đang được hắn ôm kia, tôi chẳng suy nghĩ, nhưng chắc chắn đấy là Biên Nhược Thủy.



Đầu óc tôi vỡ òa, cảm giác máu toàn thân chảy lộn ngược hết lên. Biên Nhược Thủy vừa nhìn đến tôi thì sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng không đẩy người bên cạnh ra. Tên kia quét mắt liếc tôi một cái, cánh tay đặt ở thắt lưng Biên Nhược Thủy cũng không buông lỏng, còn định ôm cậu lên lầu.



Tôi nghe thấy tiếng Biên Nhược Thủy từ chối, nhưng đã quá muộn, tôi từ đằng sau tiến lại giữ chặt tay kia, túm cổ áo, dưới chân dùng chút lực, dồn sức xô hắn ngã ngửa trên mặt đất. Hắn ban đầu không phòng bị tí nào, về sau mới phản kháng, nhưng tôi gần như lên cơn phát điên, đạp lia lịa vào người hắn. Hắn tóm lấy chân tôi định kéo tôi trượt chân, tôi lại quỳ trên bụng hắn, nhằm thẳng mặt hắn mà đấm liên tiếp không biết bao nhiêu cái, cho đến khi tôi cảm thấy Biên Nhược Thủy kéo mình ra, liều mạng can ngăn tôi.



Tôi không điếc, dù có mất trí, tôi cũng có thể nghe rõ lời Biên Nhược Thủy nói, đều là nói với cái tên đang nằm đất kia. Chưa hết, hành động lôi tôi ra của Biên Nhược Thủy, là dùng hết toàn bộ sức lực, thậm chí cảm giác như cậu sẽ nhằm tôi mà đánh.



Tay Biên Nhược Thủy không khỏe như tên nằm dưới đất kia, với tôi lại rất có tác dụng, cậu kéo tôi vài cái, tôi liền đánh chẳng nổi nữa.